Ma Thiên Ký

Kim Man Lão Tổ


trước sau

Mặc dù Liễu Minh thân thể khỏe mạnh, nhưng dưới Hư Không Nhất Chỉ lại bị thương tổn đến như vậy, cho dù là Chân Đan hậu kỳ cũng không có cách nào làm được việc này.

“Ồ!”

Hoàng Oánh đưa mắt nhìn Liễu Minh đang hấp hối, lộ ra một tia kinh ngạc, một kích vừa rồi nàng đã sử dụng toàn lực nhưng không thể giết chết được một tiểu bối Hóa Tinh kỳ nên trong lòng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nàng cười lạnh một tiếng dường như đang muốn nói điều gì. “Bụp”, đột nhiên cự thủ màu vàng bên trên có một tiếng trầm đục vang lên, một đạo thanh mang bỗng nhiên xông ra, sau vài cái chớp động, tại hơn mười trượng xa xa bỗng xuất hiện thân ảnh của một người.

Đây rõ ràng là Khuê Mộc Tôn giả đã bị nàng bóp vỡ lúc trước.

Chỉ là lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt dị thường, bên ngoài thân ẩn hiện một lớp lục khí, lồng ngực phập phồng bất định, ra vẻ đã bị tổn thương trầm trọng.

Cơ hồ cùng một thời gian, ngọc bội màu xanh mà hắn đeo bên hông bỗng nhiên im ắng biến thành bột phấn.

“Thế Kiếp Ngọc Phù, cũng có chút ý tứ! Vật này cũng không phải thông thường. Xem ra thân phận của ngươi trong Thiên Yêu cốc thật sự không nhỏ a.” Hoàng Oánh thấy vậy, có chút ngoài ý muốn nhưng miệng vẫn hời hợt nói.

“Ngươi thật sự là người phương nào … Hẳn là muốn nuốt riêng Thiên Yêu tinh huyết … Cứ coi như ngươi lấy được tinh huyết, nhưng cửa ra Bí cảnh ở trên Lôi Trì Sơn, nếu không có ta tương trợ, cho dù tu vi ngươi cao như thế nào cũng khó giữ được tính mạng trước đám Lôi Yêu kia…” Khuê Mộc Tôn giả khóe miệng đang rỉ máu, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hoàng Oánh mà nói.

“Khuê Mộc đạo hữu, nếu thiếp thân đã động thủ, thì chút điểm ấy không cần đạo hữu phải phí tâm. Bất quá Thế Kiếp Ngọc Phù quí hiếm như vậy, chắc rằng trên người ngươi nhiều lắm cũng chỉ có một kiện. Vậy thì lên đường đi.” Hoàng Oánh nghe vậy thản nhiên nói.

Dứt lời, nàng khẽ nhấc tay. Một hư ảnh cự chưởng màu vàng hiện ra, hướng Khuê Mộc Tôn giả bay tới.

Khuê Mộc Tôn giả lần này đã sớm chuẩn bị. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, nên vừa nhìn thấy cự chưởng hiện ra, trong nháy mắt lục mang toàn thân lóe lên lập tức biến thành Cự Lang màu xanh lá, bốn chân như có gió hướng phía xa mà chạy trốn.

Nhưng vừa chạy được hơn mười trượng, cự chưởng màu vàng bỗng nhiên mơ hồ bay nhanh tới, đi sau mà đến trước kích một chưởng lên người cự lang màu xanh.

“Oanh” một tiếng!

Thân hình của cự lang màu xanh lá cuộn lại, bị một cỗ bàng nhiên chi lực chấn bay về phía trước, lăn mấy vòng trên không trung rồi mới rơi xuống.

Cự lang màu xanh lá ngã sóng xoài trên đất, quanh thân vô số vết thương. Máu tươi tuôn ra không ngừng, lục khí ẩn hiện xung quanh, thân thể giống như đã mất hết tri giác, nhưng đột nhiên run rẩy đứng dậy.

“Hay!”

Hoàng Oánh thấy vậy cũng không tiếp tục ra tay, mắt không khỏi lóe lên một tia thú vị.

Trong hai mắt của cự lang màu xanh lá lúc này đầy vẻ oán độc, đột nhiên ngửa lên trời tru vài tiếng, cái miệng đầy máu chợt há to, đem một khỏa Yêu Đan màu xanh nhổ ra. Yêu Đan lập tức bay lên đỉnh đầu, xoay tròn mấy vòng phát ra quang mang rực rỡ rồi từ đó xuất hiện vài gốc dây leo rậm rạp chằng chịt, bao phủ Cự lang vào bên trong.

Trong khoảnh khắc, một khỏa đằng cầu lớn chừng mấy trượng chợt hiện ra trên không trung, co rút không ngừng. Từ xa nhìn lại giống như một trái tim màu xanh đang không ngừng co bóp, khung cảnh thập phần quỷ dị.

“Phanh” một tiếng.

Trái tim màu xanh chỉ co bóp vài lần, thì lập tức dây leo đang bao phủ Cự Lang héo rũ đi, bạo liệt khai mở, lộ ra bên trong “Lục khí hình bông lúa” đang quấn quanh Khuê Mộc Tôn giả.

(DG: không hiểu Lý Mễ Na là gì, tạm dịch là bông lúa)

Lúc này, hắn đã khôi phục lại hình người, khí tức lúc trước vốn đã gần như không còn một lần nữa tiếp tục gia tăng không ngừng.

Theo sự gia tăng của khí tức, thương thế toàn thân của hắn nhanh chóng khép lại, nhưng gương mặt hắn dần dần co rút lại, phảng phất chậm rãi xuất hiện vô số nếp nhăn, trong nháy mắt đã già đi mấy trăm tuổi.

Khôi Mộc Tôn giả lúc này đã khôi phục được nguyên khí, nhưng sinh mệnh nguyên khí lại cực kỳ yếu ớt.

Hiển nhiên hắn đã vận dụng một loại bí thuật tương tự như Khô Mộc Phùng Xuân, hy sinh mấy trăm năm thọ nguyên để khôi phục khí lực, nhưng lần này có điểm cực kỳ bá đạo là chỉ trong chốc lát đã có thể khôi phục mọi thương thế trên toàn thân.

“Bí thuật truyền thừa của Thiên Yêu cốc quả nhiên không tầm thường, trong khoảnh khắc mà ngươi lại có thể khôi phục được nguyên khí và thương thế, thậm chí cả Ngũ Linh Chi Độc mà ta đã thả ra cũng đã được chế trụ.” Hoàng Oánh khẽ cười, nhưng trong mắt không có chút biểu lộ nào.

“Hừ, ngươi đã biết rõ ta là người của Thiên Yêu cốc, chắc cũng biết nếu có người chủ ý chiếm đoạt Thiên Yêu tinh huyết tự nhiên cùng bổn cốc xem như là tử địch. Mặc kệ ngươi là người phương nào, hiện tại nếu thu tay lại, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Khuê Mộc Tôn giả nhìn chằm chằm vào Hoàng Oánh âm trầm nói.

“Ha ha, tên tuổi Thiên Yêu cốc lớn như vậy, đám Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên còn kiêng nể vài phần, tiểu nữ cũng tự nhiên phải sợ hãi. Bất quả chỉ cần đem đạo hữu lưu lại đây vĩnh viễn, thì còn ai biết được Thiên Yêu tinh huyết đã rơi vào tay tiểu nữ? Chắc chắn sự việc nơi đây sẽ không bại lộ. Còn nếu trước đây Khuê Mộc đạo hữu đã sử dụng bí pháp truyền thư báo cáo cho Thiên Yêu cốc, lúc đó chỉ sợ người mà Thiên Yêu cốc nhắm vào là bọn Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên đấy.” Hoàng Oánh không chút sợ hãi mỉm cười trả lời.

“Ngươi …???”

Sắc mặt Khuê Mộc Tôn giả đại biến, quả thật lúc trước hắn có dùng bí pháp truyền về Thiên Yêu cốc một ít tin tức, đại khái là Lôi Yêu, Thiết Yêu hai người đã luyện chế Thiên Yêu tinh huyết. Nếu như Thiên Yêu Cốc phái người truy ra, e rằng không thể nào phát hiện được cô gái trước mặt.

Nhưng hắn cũng là người quyết đoán, vừa nghe được Hoàng Oánh căn bản sẽ không dừng tay, âm thầm cắn răng, một tay vỗ mạnh vào dưới bụng, trong miệng phun ra một khỏa Yêu Đan màu xanh lóng lánh lớn cỡ chừng nắm tay.

Yêu Đan bay vòng nổi lên trước mặt.

Khuê Mộc Tôn giả lại há miệng phun ra một đoàn huyết vụ, lập tức lóe lên rồi dung nhập vào bên trên Yêu Đan màu xanh cứ như thế mà biến mất, mặt ngoài Yêu Đan lập tức nổi lên một cái đồ án vẽ hình đầu sói quỷ dị đỏ thẫm.

Đột nhiên hắn khẽ hấp một hơi, đem Yêu Đan nuốt lại vào trong cơ thể, trên người đột nhiên phóng ra vạn đạo hào quang màu đỏ. Sau khi hào quang thu xuống hắn đã biến thành một con Cự Lang đỏ như máu lớn chừng mười trượng.

Toàn thân Cự Lang tràn ngập khí tức tà
ác bạo ngược, đồng tử lóe lên đạo đạo huyết quang đỏ thẫm, linh áp cũng bất ngờ từ Chân Đan sơ kỳ tăng lên Chân Đan trung kỳ, sau đó xoay người biến thành một đoàn huyết quang phá không mà chạy, chỉ một cái chớp động đã đi được hơn trăm trượng.

“Thiên Yêu cốc quả nhiên danh bất hư truyền, công pháp, bí kỹ tầng tầng lớp lớp, nếu ta thật sự chỉ có tu vi Chân Đan kỳ chỉ sợ sẽ để cho ngươi chạy mất. Bất quá chênh lệnh cảnh giới quá xa, không thể chỉ dựa vào bí thuật mà có thể so sánh. Bây giờ sẽ cho ngươi biết thực lực của ta là như thế nào.” Hoàng Oánh thấy vậy vỗ tay cười lớn.

Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt nàng cơ hồ móp méo, đồng thời quanh thân phát ra trận trận kim mang chói mắt, khí tức cũng lập tức tăng vọt, một cỗ uy áp viễn siêu quét ra, rồi đột nhiên điểm một chỉ về phía huyết quang đang bay đi.

(DG: nguyên văn chỉ là tu sĩ Chân Đan, ta chỉ đoán là sau khi bị giảm 50% thực lực, thì Hoàng Oánh chỉ còn cỡ Chân Đan hậu kỳ mà thôi.)

“Phanh” một tiếng.

Từ trong vang lên một tiếng kêu thê lương, Cự Lang giống như chim bị trúng tên lập tức rơi xuống, lúc này trên bụng xuất hiện một lỗ thủng to như nắm đấm.

“Cái này… Không có khả năng… Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Huyết sắc cự lang bị đang bị trọng thương nhưng vẫn cắn răng tung người đứng lên, hơn nữa miệng vết thương lóe lên ánh huyết quang, nhanh chóng khép lại, mắt tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn về phía Hoàng Oánh nói.

Lúc này Hoàng Oánh cũng thu kim mang quanh thân lại. Hai người Khuê Mộc Tôn giả và Liễu Minh chợt trợn mắt kinh nghi, không biết từ lúc nào nàng đã hóa thành một phu nhân xinh đẹp mặc trường bào màu vàng kim, vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại.

Trên đầu nàng lúc trước vốn là tóc đen nhưng bây giờ là một đàn rắn rậm rạp chừng hơn một trăm con, đang vặn vẹo, uốn lượn. Ánh mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm vào huyết lang trước mặt. Thỉnh thoảng đàn rắn trên đầu rít lên âm thanh rắn xì xì, khiến cho người nghe không khỏi sởn hết gai ốc.

“Kim Man lão tổ!” Huyết sắc Cự Lang vừa nhìn thấy phu nhân yêu dị này, vô cùng hoảng sợ, run giọng rống lên, bỗng nhiên hắn nhảy lên, xoay người một lần nữa biến thành huyết quang phá không trốn chạy.

“Không thể tưởng tượng được tiện danh của thiếp thân vậy mà cũng truyền đến Thiên Yêu cốc. Nhưng bây còn muốn bỏ trốn há chẳng phải không cấp cho bản lão tổ chút mặt mũi nào!” Mỹ phụ tóc rắn cười khanh khách, điểm nhẹ một chân xuống đất, liền hóa thành một đạo kim quang hướng về huyết quang đang chạy trốn mà đuổi theo.

Chỉ trong hai ba lần lấp lóe, kim quang đã vượt lên phía trước huyết sắc Cự Lang.

Huyết sắc Cự Lang lúc này buộc phải dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, lập tức hé miệng phun ra một cây Chủy thủ màu đen, bên ngoài Chủy thủ được che phủ bởi vô số phù văn đỏ như máu. Đột nhiên Chủy thủ hóa thành một con Hắc Giao giống như một cây giáo lớn chừng vài chục trượng, Hắc Giao gào thét bay lên nhằm hướng Kim Man lão tổ mà kích tới.

Mỹ phụ tóc rắn vừa nhìn thấy Chủy thủ màu đen, ánh mắt có chút ngưng tụ, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, tay áo khẽ phất, một đạo sương mù mênh mông cuốn ra, rồi ngưng tụ bao lấy Hắc Giao hình cây giáo, sau đó liền biến thành vạn vạn con rắn nhỏ dài vàng kim óng ánh, điên cuồng xông vào Hắc Giao mà cắn xé.

Lúc này, trên không trung hiện lên cảnh tượng “Vạn xà phệ Long”, Hắc Giao lập tức bị cắn xé nhiều mảnh.

(DG: vạn rắn ăn rồng)

Cùng lúc đó, mỹ phụ tóc rắn trở tay đánh ra một chưởng.

“Ầm” một tiếng, Cự Lang màu xanh một lần nữa trúng bị cự chưởng màu vàng đánh trúng, từ trên không văng xuống đất, trên thân bỗng nhiên nhiều ra một tầng sương mù màu vàng.

“Xuy xuy” một loạt âm thanh vang lên!

Sương mù màu vàng chợt biến thành vô số con rắn nhỏ, uốn éo chui vào trong da của Cự lang.

“Á!!! Ta không muốn …. Giết ta Thiên Yêu cốc sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Dưới tình hình bị loạn xà cắn xé, trọng thương toàn thân, Khuê Mộc Tôn giả không thể nào nhúc nhích được thân hình, thậm chí còn không thể thúc giục pháp lực để tự bạo, chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, hai mắt lộ ra một tia cầu khẩn nhìn chằm chằm vào Kim Man lão tổ.

Phu nhân tóc rắn lại phát ra một tràng cười trào phúng, tay áo lại rung lên, một mảng sương mù màu vàng cuốn ra.

Thân hình khổng lồ của Cự Lang màu xanh lá bị sương mù phủ xuống, da thịt lập tức bị hư thối, huyết nhục cùng tinh hồn ở bên trong cũng nhanh chóng bị héo rút.

Chỉ qua mấy hơi thở, trên mặt đất chỉ còn một khung xương to lớn, lại “Phốc” một tiếng, liền hóa thành một đoàn bột mịn, tiêu tán trong sương mù.

“Đang”, một Trữ Vật Giới màu xanh từ trong sương mù bỗng rơi xuống đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện