Ma Thiên Ký

Kịch Chiến Thiên Tượng (Thượng)


trước sau

Ngay khi Khuê Mộc tôn giả vẫn lạc, trong miệng giao long màu đen đang bị loạn xà cắn xé gào thét lên một tiếng, tán loạn trên không trung, lần nữa hóa thành thanh chủy thủ tàn phá rơi xuống đất.

Liễu Minh thấy vậy thì nội tâm trầm xuống.

Một cường giả Chân Đan cảnh mà trước mặt nàng này cũng không có năng lực phản kháng, lại suy nghĩ đến việc thấy được dung mạo cùng một màn giết chết Khuê Mộc tôn giả, lại có thể nhìn thấu tu vi sau khi dùng đồ đằng che lấp của Liễu Minh thì Kim Man lão tổ này nhất định là cường giả Thiên Tượng cảnh không thể nghi ngờ.

“Tuy bổn tọa là lão tổ của bộ lạc Kim Man, nhưng cũng có một nửa huyết thống của Yêu tộc, đã có Thiên Yêu tinh huyết này có thể làm cho huyết mạch Yêu tộc của ta đại thành, vừa vặn giúp ta tiến vào Thiên Tượng trung kỳ! Hừ, nếu không phải khôi lỗi hóa thân hạn chế mặt thời gian, phải tính toán kỹ lưỡng thì toàn bộ tu sĩ trong bí cảnh, bổn tọa lật tay cũng có thể giết toàn bộ rồi.” Mỹ phụ tóc rắn nhìn địa phương Khuê Mộc biến mất, thì thào nói.

Tuy thanh âm phát ra không lớn, nhưng trong cấm chế yên lặng như tờ này thì lại dị thường rõ ràng, càng làm cho nội tâm Liễu Minh phát lạnh.

Nàng ta nếu không hề cố kỵ nói ra những lời như thế thì chắc chắn không để người nào sống sót rồi.

Trên thực tế, không biết vị Kim Man lão tổ này dùng thủ đoạn gì là có thể biết được âm mưu của hai người Lôi Yêu, tuy cực kỳ thèm muốn Thiên Yêu tinh huyết nhưng lại kiêng kị thực lực của Thiết Yêu và Lôi Yêu, không muốn giao phong chính diện, cho nên mới âm thầm phái ra một cỗ hóa thân khôi lỗi, trà trộn vào trong bí cảnh.

Liễu Minh trước đây đã từng ở Thái Thanh môn tìm hiểu qua loại hóa thân khôi lỗi cấp độ này, ở thời khắc mấu chốt thì cực kỳ hữu dụng, nhưng hạn chế thì cực kỳ nhiều, thực lực chỉ có thể phát huy được tối đa một nửa bản thể, mà thời gian hạn chế cực kỳ nghiêm ngặt.

Nhưng cho dù như vậy thì với thân thể đã trọng thương của Liễu Minh muốn chống lại thì đúng là không có khả năng.

Đúng lúc này, mỹ phụ tóc rắn dường như ý thức được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Liễu Minh đang nằm xụi lơ, thân hình mơ hồ liền xuất hiện trên không chỗ Liễu Minh.

“Chậc chậc, tí nữa là quên mất ngươi rồi. với tư chất và thần thông tốt như vậy giết đi thì quả thật là đáng tiếc. Nếu ngươi không phải tu sĩ nhân tộc, lại biết về bí mật Thiên Yêu tinh huyết thì bổn tọa mang ngươi về làm môn hạ cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà, dưới tình huống này thì …” Mỹ phụ tóc rắn than nhẹ, trong mắt liền hiện lên vẻ dữ tợn.

Nàng này chỉ nói nửa câu, một tay nhẹ nhàng nhấc lên, một hỏa cầu thanh quang mờ mịt hiện lên trong lòng bàn tay.

Ánh sáng hỏa diễm phát ra lóng lánh, tỏa ra từng đợt u hỏa lạnh buốt, phụ cận xung quanh ngọn lửa trở nên mơ hồ không rõ.

“Phốc” một tiếng.

Hỏa cầu biến thành ánh lửa màu xanh, bắn về phía Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy thì không nói một lời, nhưng ở thời điểm vừa rồi thì đã âm thầm cưỡng ép thúc giục một chút pháp lực còn sót lại trong người, yên lặng rót vào tám cái chân của hải yêu biến thành giáp da màu bạc. Dưới tình hình hiện tại, cũng không kịp cho hắn nghĩ nhiều, tâm niệm vừa động, dưới lưng liền duỗi ra tám cái xúc tu ngân sắc, đồng thời trên mặt đất “vèo” một cái liền nâng đỡ Liễu Minh lên cách mặt đất một chút, bắn ra ngoài, sau một hồi chớp động đã bay ra khoảng bảy tám trượng.

Mỹ phụ tóc rắn không ngờ Liễu Minh lúc này xương cốt toàn thân đã vỡ vụn mà vẫn có thể làm ra được hành động như vậy thì cũng hơi sững sờ, cười nhẹ một tiếng, một tay khẽ vẫy vào hư không.

Ánh lửa màu xanh bỗng nhiên thay đổi phương hướng, mà tốc độ tăng nhanh lên vài phần, chỉ sau vài hơi thở liền đuổi kịp Liễu Minh, “Oanh” một tiếng bao phủ lấy thân thể hắn.

Ánh lửa màu xanh vừa mới chạm đến thân hình Liễu Minh, lập tức hóa thành thanh diễm bốc cháy rào rạt.

Liễu Minh chỉ cảm thấy cảm giác ê ẩm, đau đớn truyền đến, một mảnh tóc đen rậm rạp, chằng chịt cuốn đến, giống như một đàn rắn nhỏ vừa dài vừa hẹp chui vào cánh tay, vào đùi, liên tục hướng vào thân trên khuếch tán.

Ánh lửa thanh sắc bao trùm, tám cái chân hải yêu rốt cuộc không thể nào duy trì hình thái thú giáp, lúc này tiếng “Xèo xèo” vang lên, từ trên thân Liễu Minh tróc xuống, biến thành một con bạch tuộc nhỏ rơi xuống đất, không dậy nổi, cả người khét lẹt.

Giờ phút này Liễu Minh đã không còn bất cứ sức lực chống cự nào nữa, tùy ý để cho vạn xà cắn xé, chỉ cố gắng mở mắt, ra sức cắn đầu lưỡi để cho mình không bị bất tỉnh.

Mặc dù như vậy, trong đầu hắn vẫn nhanh chóng hiện lên từng mảng hình ảnh lộn xộn, thời điểm mới vào Man Quỷ tông, lúc tiến giai Linh Sư khí phách hăng hái, mơ ước với thế giới bên ngoài mà ly khai Vân Xuyên, đối mặt với Hải Yêu Hoàng thì triển một kích kinh thiên rung động đến tâm can…

Nghĩ đến đoạn đường từng li từng tí, cẩn thận từng bước trên Vân Xuyên đại lục, nghĩ đến con đường tu hành đặc sắc của hắn, nghĩ đến????

Đáng thương là cho dù thực lực hắn viễn siêu so với cùng giai, nhưng khi đứng trước cao thủ Thiên Tượng cũng không chịu nổi một kích, xem ra hôm nay thật sự vẫn lạc tại đây rồi.

Ngay khi Liễu Minh mất hết can đảm, khép hai mắt lại thì bên trong linh hải, hơn một trăm khỏa pháp lực kết tinh màu tím run lên, bỗng “Ầm ầm” nổ lên, vang vọng trong đầu hắn.

Một luồng ma khi tinh thuần thoát ra từ bên trong ma tinh, Liễu Minh nằm trên mặt đất thấy trực giác cùng thần thức dần mơ hồ, sau đó mất đi khống chế toàn bộ thân hình.

Sau một khắc, Liễu Minh đang bị ngọn lửa màu xanh bao phủ, hắc quang trong mắt lóe lên, sau một thoáng thân người bắn lên, động nộ, ngửa mặt lên trời thét dài.

Thanh âm rống to vang vọng thiên địa, phu nhân tóc rắn không kịp đề phòng chút nào cũng nhanh chóng hét lên sợ hãi.

Sắc mặt ả đại biến, mắt tỏ ra không thể tin được.

Lúc này bên ngoài cơ thể Liễu Minh bốc lên ma khí hắc sắc cuồn cuộn, những khúc xương cốt bị gẫy trong cơ thể được hắc khí lấp đầy, thương thế toàn thân lại được bổ khuyết trở nên như lúc ban đầu.

Liễu Minh trợn mắt lên, trong con mắt lóe lên tia hung tàn bạo ngược.

Lúc này hắn chẳng cần có La Hầu tương trợ mà cũng tự Ma hóa được.

Kim Man lão tổ kinh ngạc nhìn “Liễu Minh”, thân thể không động đậy mà từ cổ phát ra một hồi thanh âm
ken két, đồng thời vô số con rắn nhỏ như thanh ti bao trùm toàn thân bị ma khí cuốn qua cũng nhao nhao hóa thành một làn khói xanh bốc lên tán loạn.

Ma khí cuồn cuộn không ngừng khuếch tán, dần dần hình thành một vòng xoáy ma khí rất lớn.

Liễu Minh ở trung tâm vòng xoáy ma khí từ từ bay lên trời, lạnh lùng nhìn về phía Kim Man lão tổ cách đó không xa chẳng có một tia cảm xúc nào cả.

“Hừ! Giả thần giả quỷ! Bổn tọa sao lại không nhìn ra ngươi một tiểu tử Nhân tộc lại là một Ma tu, khó trách lại suốt ngày đeo mặt nạ?” Mỹ phụ tóc rắn thấy vậy trong nội tâm rung động.

Vừa rồi tiểu tử này thoáng liếc một cái vậy mà làm cho bà ta cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Cùng lúc đó, bản thế ý thức bên trong Liễu Minh bị nhốt trong ma khí tức thì vừa đại hỉ lại âm thầm lo lắng mãi.

Cảnh giới và lực lượng Ma hóa là hắn không thể khống chế được. Cũng giống như lần trước quyền khống chế cơ thể trước mắt cũng đành để hóa thân ma hóa chi khu tự động đối mặt cường giả Thiên tượng này thôi.

Trong lòng Liễu Minh không hiểu rõ, mặc dù sau khi ma hóa thực lực có thể tăng lên mấy giai nhưng chênh lệch hai đại cảnh giới giống như một con hào sâu rộng không cách nào vượt qua.

Nếu như hắn có thể khống chế ma hóa chi khu thì chuyện đầu tiên hắn lựa chọn là nhặt nhẫn trữ vật của Khuê Mộc lên, lấy Đại na di phù và bỏ chạy ngay.

Tin là việc này sau ma hóa hắn vẫn có thể làm được.

Ngay tại lúc Liễu Minh đánh giá và lo lắng tình hình, ba đạo ma văn tử sắc trên trán của Liễu Minh ma hóa lóe lên, thân hình hắn mờ đi rồi biến mất.

Ánh mắt mỹ phụ tóc rắn chói sáng, từng sợi tóc rắn điên cuồng dài ra mấy lần hóa thành hơn trăm con thanh xà dài hơn một trượng điên cuồng lao tới hướng một chỗ trong hư không.

“Xì… xì…” thanh âm gào rú không ngừng!

Một chỗ trong hư không bị thanh xà đầy trời bao phủ, hắc quang lóe lên một bóng người hiện ra.

Đám thanh xà rậm rạp nhung nhúc được Kim Man lão tổ dùng pháp quyết thúc dục thì nhe hết răng nhanh phun nọc độc vào bóng người hiện ra.

Nhưng hai cánh tay “Liễu Minh” giương lên, ma khí tối om bên ngoài cơ thể mờ đi rồi bốc lên thành ma diễm đen sì ngập trời đốt cho tóc rắn đầy trời hóa thành tro bụi.

Sau đó cánh tay Liễu Minh ma hóa vươn tới, nhấn một cái vào hướng hư không đối diện.

“Vù” một tiếng!

Một bàn tay to khoảng bảy tám trượng tự nhiên hiện ra, ma khí cuồn cuộn lập tức sôi trào đập xuống Kim Man lão tổ.

Nhìn thấy ma chưởng che trời chụp xuống, mỹ phụ tóc rắn biến sắc, lanh lùng cười cười giơ tay lên huyễn hóa thành một hư ảnh cự trảo mờ mịt màu vàng nghênh đón.

Một màn quỷ dị lại xảy ra.

Hư ảnh cự trảo màu vàng tiếp xúc với đại thủ màu đen thì không hề có sức ngăn cản mà tầng tầng tán loạn tan ra.

“Cái gì, Chân ma chi khí hả? Ngươi không phải là ma tu mà là một Ma nhân?” Phu nhân tóc rắn hiện vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt ngay lập tức, thân hình quay một vòng bỗng biến mất rồi xuất hiện tại một chỗ khác trong hư không.

Ở Trung Thiên đại lục, Ma nhân đã là truyền thuyết từ lâu lắm rồi, chân ma chi khí cực kỳ thiếu thốn từ lâu tuy rằng có phát hiện một vài di tích Ma tộc cổ thì chân ma chi khí cũng cực kỳ bé nhỏ.

Mà có thể thúc giúc chân ma khí cường đại như thế cũng chỉ có thể là ma nhân trong truyền thuyết.

Thấy Kim Man lão tổ quát lên chói tai,

“Liễu Minh” vẫn đang lơ lửng trên không với khuôn mặt không chút tình cảm, linh văn tử sắc trên gương mặt điên cuồng chớp động, một chân giẫm mạnh xuống hóa thành một cỗ cuồng phong liền xuất hiện phía trước mỹ phụ tóc rắng, hai tay mờ đi, quyền ảnh liên tiếp bắn ra rồi hóa thành một phiến tối om.

Mỹ phụ tóc rắn đã biết thân phận ma nhân của Liễu Minh thì do dự, bà ta không dám đón đỡ chưởng ảnh của hắn mà uốn éo người liên tiếp lui về phía sau thật nhanh.

Hai tay “Liễu Minh” hoặc là quyền hoặc là trảo, công kích hung mãnh vô cùng, những nơi đi qua như vòi rồng cuốn nhưng nhất thời không cách nào làm Kim Man lão tổ bị thương.

Dưới công kích như mưa rào, phu nhân tóc rắn bị bức cho liên tiếp thối lui về sau, nhất thời không biết nên dùng loại bí thuật nào ứng phó thì tốt.

Dù sao Hoàng Oánh chỉ là một hóa thân khôi lỗi tạm thời, chẳng những tu vi chỉ có thể phát huy tu vi bản thể nhất thời nửa khắc mà trên người càng không đem theo pháp bảo bản mệnh.

Nhất thời phu nhân tóc rắn trở nên chật vật vạn phần!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện