Bóng người nhoáng lên, Liễu Minh đã xuất hiện bên dưới một cây cột đá cách đó mười trượng, cúi đầu nhìn xuống phần trường bào rách nát trước
ngực, lộ ra bên trong một mảnh giáp da lập lòe màu bạc, rồi ngẩng đầu
nhìn về phía hai đầu Khôi Lỗi, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng sự ăn ý của hai đầu Khôi Lỗi, nếu muốn đánh bại chúng e rằng không phải là sự tình dễ dàng. Còn về uy lực tự bạo lúc nãy, không hề thua kém một kích toàn lực của Chân Đan sơ kỳ.
Nếu không phải Liễu Minh phản ứng nhanh nhạy, kịp thời thúc dục Thú
Giáp Quyết, huyễn hóa ra giáp da màu bạc chắn trước người ngay lúc cánh
tay kia vừa tự bạo, chỉ sợ một kích đó đã làm cho hắn bị thương không
nhẹ.
Thấy Khôi Lỗi đã tự bạo một tay mà vẫn không làm cho Liễu Minh tổn
thương gì đáng kể, cung trang nữ tử cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Xem ra ta đã thật sự xem thường ngươi rồi.” Vẻ mặt của cung trang nữ tử bỗng trở nên âm trầm, trong hai đồng tử huyết mang lại lập lòe liên
tục.
Khôi Lỗi bị mất nửa cánh tay kia bỗng kêu lên một tiếng quái dị, thân hình chớp động, sau đó xuất hiện bên cạnh một Thanh Đồng Khôi Lỗi đang
đứng (yên) trong đại điện, cánh tay còn nguyên khẽ động, liền đem một
cánh tay to lớn của Thanh Đồng Khôi Lỗi xé ra, cuốn về rồi nhanh chóng
đặt vào chỗ cánh tay bị đứt của mình.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Nửa đoạn cánh tay của Thanh Đồng Khôi Lỗi vừa tiếp xúc với chỗ bị cụt thì bỗng nhiên xuất hiện một tầng sương mù trắng quấn quanh chỗ nối,
chỉ một lúc sau cánh tay đứt liền trở nên hoàn hảo như ban đầu, chỉ có
điều phần bên ngoài hơi thô to hơn phần bên trong, còn lại đều giống y
như trước.
Đối với Khôi Lỗi có công năng tự mình chữa trị, Liễu Minh cũng biết
một chút, nhưng loại phương pháp chữa trị vừa rồi làm cho hắn phải trợn
mắt há hốc mồm.
Tâm niệm của hắn chuyển động một lúc bỗng nhớ tới lúc trước tại Tàng
Kinh Các trong Thái Thanh Môn trong lúc vô tình đã đọc qua một quyển
điển tịch có liên quan tới Thiên Công Tông, trong đó có ghi chép về một
loại huyết nhục Khôi Lỗi.
Loại Khôi Lỗi này so với các Khôi Lỗi bình thường khác có điểm bất
đồng, bản thể được làm bằng các cơ quan huyết nhục của tu sĩ. Đây cũng
là một loại Khôi Lỗi linh tính, sau khi tế luyện hoàn tất, nếu trong khi chiến đấu có bị thương tổn, thì có thể lợi dụng thân thể của các Khôi
Lỗi khác để khôi phục một cách nhanh chóng.
Nói cách khác, huyết nhục Khôi Lỗi nếu bị thương nhưng chỉ cần tinh
hạch chưa bị hao tổn và có Khôi Lôi khác ở hiện trường thì có thể đơn
giản tùy ý chữa trị cho chính mình.
Nhưng phương pháp chế tạo và tế luyện của loại huyết nhục Khôi Lỗi
này hết sức tàn độc, nên bị Thiên Công Tông liệt vào một trong bảy loại
Khôi Lỗi bị cấm luyện chế, nghe nói sau khi mệnh lệnh này được ban ra,
thì chỉ có Chưởng môn hoặc Thái Thượng trưởng lão (các thời kỳ) mới biết được loại Khôi Lỗi này. Không nghĩ tới hắn lại gặp phải hai đầu Khôi
Lỗi như vậy ở đây.
Hơn nữa có lẽ huyết nhục Khôi Lỗi này dùng huyết nhục của thường nhân chế luyện, nên mới không bị ảnh hưởng bởi cấm chế của Nữ đồng.
Liễu Minh vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó vừa thúc dục Tam Phân Mông Ảnh Đại pháp một lần nữa hóa thành ba đạo hư ảnh di chuyển bất
định trong đại điện, chiến đấu giằng co với hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi.
(* chiến đấu giằng co: nguyên văn là quần đấu)
Nhưng chỉ sau mấy hơi thở, hai Khôi Lỗi giáp sĩ chớp động, một lần
nữa đem hai đạo hư ảnh của Liễu Minh đánh tan, rồi một trước một sau bao vây bản thể Liễu Minh, sau đó huyễn hóa ra Kiếm khí cùng Đao ảnh rậm
rạp chằng chịt điên cuồng công tới…
Đối mặt với sự công kích như bão táp từ hai phía, Liễu Minh (cũng
không nói gì nhiều) chỉ uốn éo vòng eo, thân hình bỗng nhiên như bị kéo
dài, phiêu nhiên thoát khỏi vùng công kích, tiếp theo thân hình như mơ
hồ, lại tiếp tục hóa thành ba đạo hư ảnh, trong đó hai đạo hư ảnh có
thân hình quỷ dị, thoáng cái đã tiến đến sau lưng hai Khôi Lỗi từ góc độ không tưởng.
“Phốc” một tiếng!
Hư ảnh vừa mới xuất hiện sau lưng Khôi Lỗi cầm kiếm liền bị một đạo kiếm quang màu vàng lóe lên chém tan.
Trong khi đó, thân hình Khôi Lỗi cầm đao hơi sững lại, trở tay bổ ra
phía sau một mảng quang nhận màu xanh, bao phủ hư ảnh vừa xuất hiện.
“Quả nhiên là thế!”
Bản thể Liễu Minh chớp động, rơi xuống phía bên ngoài hơn mười
trượng, trong miệng thì thào một câu, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia
vui mừng.
Tuy rằng lúc này tu vi của hắn tạm thời bị áp chế nhưng khả năng quan sát không hề bị giảm sút, với nguy cơ trước mắt lại càng trở nên hết
sức nhạy cảm.
Hắn vừa dùng hư ảnh để thăm dò, liền phát hiện Khôi Lỗi cầm đao lúc
trước đã bị cụt tay kia, bất luận là tốc độ hay phản ứng dường như có
phần chậm hơn so với lúc trước một ít.
Hiển nhiên hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi này không phải là thành phẩm
chính thức, nên thân thể sau một lần chữa trị làm cho thực lực hạ xuống
một chút.
Như vậy xem ra hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi tựa hồ không tích lũy tích nhiều năng lượng cho lắm.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ như vậy, lúc này nhanh chóng lấy ra một
khỏa Kim Nguyên Đan nuốt xuống, ngânquang lóe lên trên hai tay, giáp da
màu bạc trên người lập tức hóa thành một đôi bao tay, sau đó thân hình
không hề ngừng lại, một lần nữa hóa ra ba đạo hư ảnh với tốc độ được
thúc đến mức tối đa, lập tức bay đến bên cạnh hai Khôi Lỗi.
Trong khi bay đến, đôi bao tay màu bạc trên tay Liễu Minh bỗng lóe
lên ngân quang chói mắt, “Bang …” một tiếng, phần mu bàn tay và các đầu
ngón tay bỗng nhiên phát ra vô số lưỡi đao bạc vô cùng bén nhọn.
Sau một khắc, ba người “Liễu Minh” toàn thân hắc khí cuồn cuộn lượn
quanh hai đầu Khôi Lỗi, đồng thời từng đạo ngân quang chớp động liên
tục.
Liễu Minh ở trong Bí cảnh đã đối mặt với Kim Liệt Dương và Hải Yêu
Hoàng cả trăm ngàn lần nên kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, tuy rằng lúc này tu vi của hắn bị hạ xuống Ngưng Dịch cảnh, nhưng dưới tác
dụng của Tam Phân Mông Ảnh Đại pháp cùng thân ảnh quỷ dị nên chân thân
có thể miễn cưỡng thoát khỏi sự công kích của hai Khôi Lỗi, thỉnh thoảng hắn còn dùng lưỡi đao bạc phản kích lại đối phương.
Sau khi hư ảnh bị chém trúng tán loạn đi, hắn cũng không chút tiếc rẻ Pháp lực, lập tức phân ra một đạo hư ảnh khác gia nhập chiến đấu.
Mỗi khi quang nhận màu bạc chém trúng huyết nhục Khôi Lỗi, tức thì
Linh văn màu bạc trên ngực chúng lóe lên, một làn sương mù trắng sẽ xuất hiện tại vết chém, thương thế vì vậy mà nhanh chóng khôi phục lại,
nhưng mỗi lần như thế phản ứng và tốc độ của chúng chậm dần lại.
Hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi này bởi vì có thể (không kiêng cự gì) tự
bạo thân thể và cũng có thể phục hồi vết thương, nên cũng không thèm để ý phòng ngự, thậm chí có khi còn không cần tránh né đối với các công kích của Liễu Minh.
Đột nhiên có một đạo kim quang như ẩn như hiện lóe lên.
“Chát” một tiếng!
Một chuỗi huyết quang hiện lên, cánh tay phải của Khôi Lỗi cầm kiếm bị kim quang chém rụng từ bả vai.
Vừa thấy (nữa) cánh tay Khôi Lỗi rơi xuống đất, thân hình Liễu Minh
nhanh chóng lui lại, bay ngược ra sau mấy trượng. Quả nhiên huyết nhục
ầm ầm nổ tung, nhưng không gây chút tổn thương gì đến hắn, mặt khác trên tay hắn
không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm màu vàng dài
vài thước.
Khôi Lỗi cầm kiếm thân hình lảo đảo, phẫn nộ gào thét một tiếng, kim
kiếm trong tay không chút do dự chém xuống cánh tay của một Khôi Lỗi màu bạc khác, sau đó chụp lấy cánh tay kia đặt vào chỗ vết thương của mình.
Bạch quang lượn lờ một lúc, cánh tay phải của nó liền trở lại hoàn
hảo như lúc đầu, tiếp theo huy động kim kiếm phóng tới Liễu Minh, nhưng
động tác so với trước kia có phần chậm đi một chút.
Cung trang nữ tử thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến.
Đến lúc này, nàng sao lại không biết hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi của
mình đã yếu đi một phần, đồng thời đối phương cũng phát hiện ra điều đó, khuôn mặt nàng âm trầm bất định, rồi bỗng nhiên cắn răng như đã hạ
quyết tâm.
“Vèo vèo” hai tiếng!
Hai đầu huyết nhục Khôi Lỗi bỗng nhiên giẫm mạnh hai chân, bay ngược
về phía sau, dừng lại trước mặt cung trang nữ tử chừng mười trượng.
Tiếp theo, đồng tử của cung trang nữ tử bỗng nhiên phát ra các vòng
xoáy huyết quang, tròng mắt của hai đầu Khôi Lỗi màu đen kia cũng phát
ra ánh sáng đỏ rực, trước ngực Linh văn lóe lên, một cỗ hồ quang màu
trắng từ cánh tay rót vào đao kiếm của mình, sau đó đồng thời vung tay
kích xạ.
Một hồi âm thanh bén nhọn bỗng nhiên vang lên trong đại điện.
Một mảng kiếm quang màu vàng cùng từng đạo đao ảnh hình bán nguyệt
màu xanh liên tục bắn ra, sau đó gặp nhau rồi dung hợp lại trong hư
không, hóa thành một cột sóng quang nhận hai màu vàng xanh cực lớn, cuồn cuộn hướng về phía Liễu Minh chém xuống.
Những nơi mà đao quang và kiếm ảnh đi qua, hư không xung quanh không
ngừng vặn vẹo rung động, động thời không khí bốn phía bị hút vào bên
trong quang nhận như thủy triều, phảng phất như muốn đem tất cả phụ cận
xung quanh cuốn vào đó.
Liễu Minh đang đứng ở đối diện, liền cảm thấy một cỗ vô hình áp lực
xuất hiện ở bốn phía bỗng nhiên ép lại, đem thân thể Liễu Minh xiết
chặt, căn bản không cách nào di chuyển được nửa phân.
“Không tốt.”
Liễu Minh thầm kêu lên một tiếng, mãnh liệt thúc dục Long Hổ Minh
Ngục Công, trong cơ thể vang lên một hồi tiếng nổ ầm đùng, thân hình
bỗng tăng vọt lớn lên một phần, tạm thời có thể khôi phục được một chút
hành động.
Nhưng sau một chút trì hoãn này, cột sóng đao quang kiếm ảnh phô
thiên cái địa đã đến bên người Liễu Minh, làm cho hắn không kịp tránh
né.
Rơi vào đường cùng, Liễu Minh chỉ có thể cầm trường kiếm màu vàng trong tay ném ra, trong lòng không ngừng thúc dục pháp quyết.
Hư Không kiếm lập tức quay tít một vòng, liền điên cuồng phát ra vô
số kiếm quang, biến thành một vòng sáng như trăng tròn chắn trước mặt
Liễu Minh.
Tiếp theo, tay áo hắn rung lên, hai quả Trọng Thủy Châu liền lăn ra,
hắc quang nhấp nhoáng một hồi, rồi huyễn hóa thành một tầng thủy tráo
màu đen bao bọc quanh thân thể Liễu Minh.
(DG: * tráo có nghĩa là một đồ vật che phủ bên ngoài, thủy tráo có nghĩa là một tấm màn bằng nước)
Lúc này, đao quang kiếm ảnh hai màu vàng xanh xé gió gào thét chém vào kiếm quang màu vàng như trăng tròn ở trên.
“Đùng đùng oanh oanh” âm thanh bạo liệt không ngừng vang lên, các loại hào quang đủ màu lóe ra đầy trời.
Tuy rằng Hư Không Kiếm vô cùng sắc bén, nhưng vì Liễu Minh vội vàng
sử dụng, nên chỉ chống đỡ được trong chốc lát, rút cuộc cũng không thể
chi trì thêm được nữa, phát ra một âm thanh âm đục rồi hiện nguyên hình
là một thanh trường kiếm màu vàng rơi xuống đất.
(DG: * sử dụng: nguyên văn là trụ cột)
“Oanh” một tiếng, quang nhận hai màu vàng xanh tiếp túc lóe lên chém xuống thủy tráo màu đen.
Liễu Minh lập tức cắn răng đem tất cả Pháp lực trong người rót hết vào Trọng Thủy Châu.
Hắc quang lóe lên, thủy tráo màu đen như được tiếp thêm thuốc bổ liền tăng lớn lên một phần, nhưng dù sao cũng chỉ là Linh khí trung phẩm,
dưới sự oanh kích đầy trời của đao quang kiếm ảnh, trong phút chốc đã
xuất hiện vài khe nứt, sau đó ầm ầm tán loạn đi.
Phần còn lại của đao quang kiếm ảnh hai màu vàng xanh tiếp tục nhao nhao bắn vào, điên cuồng chém xuống thân hình của Liễu Minh.
Lúc này, Liễu Minh đột nhiên hét lớn, dưới xương sườn bỗng xuất hiện
ngân quang, rồi từ đó mọc ra hai cánh tay, đồng thời toàn thân hắc khí
cuồn cuộn tuôn ra, bốn nắm đấm mơ hồ vung lên, lập tức vô số quyền ảnh
màu đen bay ra bốn phía giống như hoa sen đang nở rộ, đem thân thể hắn
bảo vệ chặt chẽ.
Đao quang kiếm ảnh chém xuống như gió táp mưa sa, khi chạm vào quyền
ảnh màu đen thì hóa ra mấy đoàn hào quang ba màu vàng xanh đen trước mặt Liễu Minh, trông vô cùng đẹp mắt.
Tiếng kim loại vang lên một hồi, toàn bộ kiếm ánh rút cuộc cũng bị
Liễu Minh đỡ được, nhưng sắc mặt của hắn dường như không còn tí nào
huyết sắc, trở nên trắng bệch.
Lúc này, hai cỗ huyết nhục Khôi Lỗi trước mặt, sau khi đánh ra một
đòn kinh thiên động địa, thân hình liền mềm nhũn, trong phút chốc đã ngã lăn ra đất.
Thấy một đòn công kích như vậy mà không thể giết được Liễu Minh, mặt của cung trang nữ tử không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.
Liễu Minh thấy vậy cũng không chút do dự, cuốn tay lấy ra một thanh
Chủy thủ tỏa ra ánh sáng tím mờ mờ, thân hình khẽ động, một lần nữa bay
về phía cung trang nữ tử.