Thấy Liễu Minh lao đến, nữ tử mặc cung trang tựa hồ không có biện pháp gì, nét mặt âm trầm, trên người liên tục phóng ra
từng tia ánh sáng nhàn nhạt làm cho pháp trận dưới chân nàng ta rung
động, tựa hồ như muốn thoát khỏi cấm chế dưới chân mình.
Khi bóng dáng Liễu Minh vừa xuất hiện bên cạnh hai cỗ khôi lỗi huyết
nhục, sắc mặt của nữ tử bỗng trở nên dữ tợn, hai bên đồng tử một lần nữa đổi thành màu đỏ như máu.
“Không ổn!”
Lập tức Liễu Minh phát hiện có điều dị thường thì biến sắc, vòng eo uốn éo muốn nghiêng người bay ra ngoài thì đã muộn.
“Bạo!”
Nữ tử mặc cung trang lạnh lùng nói ra một tiếng, theo đó thân hình
hai cỗ khôi lỗi huyết nhục đang đứng trên mặt đất bỗng tăng vọt lên mấy
lần, da thịt lập tức vỡ ra, theo đó tỏa ra từng tia ánh sáng trắng.
Lúc trước một con khôi lỗi tự bạo cánh tay ở khoảng cách gần đã khiến cho Liễu Minh thiếu chút nữa thì trọng thương, lần này khoảng cách gần
như vậy, mà đồng thời cả hai con khôi lỗi tự bạo thì uy lực cũng có thể
nghĩ rồi.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, miễn cưỡng thúc giục số pháp lực còn
sót lại trong cơ thể vào thú giáp quyết tạo thành áo giáp bảo vệ phía
thân trên, đồng thời từng mảng lân phiến màu đỏ hiện lên bảo vệ những
chỗ hiểm yếu.
Sau một khắc thì vang lên hai tiếng nổ mạnh, trong đại điện hiện ra
luồng ánh sáng trắng gay gắt, quay tít một vòng sau đó hướng bốn phương
tám hướng tràn ra.
“Vèo” một tiếng.
Bạch quang vừa thu lại thì đồng thời một đạo thân ảnh bắn ra xa cách đó vài chục trượng, rơi trực tiếp trên mặt đất.
Cùng lúc đó thì một đạo ánh sáng tím từ trong tay của thân ảnh cũng
lóe lên, rơi xuống bên cạnh, cắm nghiêng nghiêng trên mặt đất.
Đúng là thanh Phá Linh Chủy Thủ.
Bảo vật này không biết được tạo thành từ vật liệu gì mà dưới sự tự bạo của hai đầu khôi lỗi kia cũng không có hao tổn gì.
Liễu Minh lúc này thì trái ngược hoàn toàn, quần áo trên người thì
rách tan nát, mà tấm thú giáp màu bạc trên người cũng đầy lỗ thủng, bên
trong mơ hồ hiện ra lân phiến màu đỏ và huyết nhục lẫn lộn.
“Phanh” một tiếng vang lên.
Ngân quang trước ngực Liễu Minh lập lòe một hồi, sau đó thú giáp màu
bạc cũng tán loạn tiêu thất, biến trở lại thành một con bạch tuộc nhỏ
màu hồng nhạt, thân hình không được trọn vẹn, mềm nhũn nằm sấp gần đó,
trông như đang hấp hối.
Nếu không phải lúc cuối cùng Liễu Minh lấy thanh Phá Linh Chủy Thủ
trong người ra chắn ngang trước ngực, cản được vài phần của bạch quang
thì e rằng bây giờ thật sự đã vẫn lạc rồi.
Nhưng mà lúc này hắn nằm bệt trên mặt đất, không thể nào nhúc nhích được nữa.
“Ồ, như vậy mà vẫn không chết? Nhưng mà như vậy cũng tốt, để ta tự
mình kết liễu ngươi vậy, cũng lâu rồi bổn tọa chưa được hoạt động gân
cốt rồi.” Nữ tử thấy vậy thì phát ra tiếng cười âm hiểm, chậm rãi đứng
dậy, từng bước đi về phía Liễu Minh.
“Ngươi…” Liễu Minh cố gắng dùng vài phần khí lực cuối cùng ngẩng đầu
lên, hai mắt nhin chằm chằm vào nữ tử, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Không cần kinh ngạc như vậy, mặc dù bổn tọa bị ảnh hưởng bởi cấm
chế, nhưng chỉ cần hao phí một ít năng lượng thì vẫn có thể động đậy
được, chỉ là hành động có chút chậm chạp mà thôi. Vốn tưởng rằng đối phó với một tên tiểu bối Hóa Tinh thì không cần tốn công tốn sức gì, không
nghĩ được là tên tiểu tử ngươi lại bức ta đến tình trạng này. Như bổn
tọa đã nói, đành phải tự mình giải quyết ngươi vậy.” Nữ tử chậm rãi đi
tới, đồng thời miệng cũng nói khẽ ra.
Liễu Minh nghe vậy thì hai mắt nhíu lại, vẻ mặt không ngờ hiện lên vẻ tỉnh táo.
“A, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, chắc hẳn là vẫn có thủ đoạn nào
để lưỡng bại câu thương chứ?” Nữ tử thấy vậy, bước chân hơi chút chậm
lại, trong miệng phát ra tiếng cười khẽ.
Liễu Minh hừ một tiếng, ánh mắt chớp chớp vài cái, chưa kịp nói lại
điều gì thì bỗng nhiên cửa Thiên Điện vang lên một tiếng “Phanh”.
Cánh cửa cao hai mươi mấy trượng giống như bị một luồng sức mạnh cực
lớn đánh trúng, lập tức nát bấy, mảnh vỡ tung tóe rơi xuống khắp nơi.
Theo đó một luồng linh áp cường đại truyền vào, một đạo bóng đen từ bên
ngoài lóe lên, sau một cái mơ hồ giống như một làn gió lướt qua bên cạnh Liễu Minh.
Vốn dĩ nữ tử mặc cung trang đang bước đến gần Liễu Minh, trông thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, định quay đầu bỏ chạy.
Liễu Minh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tuy nhiên chỉ thấy một bóng lưng màu đen, trong lòng khẽ giật mình.
Nếu như hắn không nhìn lầm thì bóng đen kia chính là cỗ ma thi Thiên
Tượng cảnh bị Nam Hoang Khôi Đế lấy đi không lâu, mà trong tai cũng
truyền đến thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt.
“Tiểu bối ngươi làm tốt lắm, giúp bản tôn cầm cự thời gian không ít, kế tiếp thì hãy để cho bản tôn ta đây.
Nữ đồng không biết là dùng phương pháp gì mà lại có thể đem hồn phách từ trên thân thể khôi lỗi nữ đồng trực tiếp chuyển sang ma thi.
Chỉ thấy ma thi cũng không quay đầu lại, một tay hướng sau lưng khẽ
vẫy, chuôi chủy thủ màu tím đang cắm trên mặt đất bỗng “Vèo” một tiếng
bay vào trong tay nàng ta.
“Ngươi chính là cỗ khôi lỗi linh tính mà ta tự tay chế thành, cũng
đặt hy vọng cực cao vào ngươi, không ngờ lại dám phản bội lại bản tôn,
hôm nay ta đành phải hủy diệt ngươi rồi.” Gương mặt ma thi khô quắt, âm
trầm cười, thân hình mơ hồ liền quỷ dị vọt tới phía trước.
“Không, ta có được linh trí, mà thực lực cũng không hề thua kém
ngươi, dựa vào cái gì mà muốn đem ta ra sử dụng?” Nghe xong ma thi nói
như vậy, thân hình của nữ tử lắc lư, lảo đảo bỏ chạy về phía sau.
Nhưng nữ tử trả lời lại hai câu về sau, bỗng nhiên đầu nàng ta quay
lại há miệng ra phun ra một cột sáng xanh biếc, thô, to bằng miệng chén
ăn cơm về phía ma thi.
Ma thi vung tay, tia sáng tím lóe lên, dễ dàng chẻ cột sáng màu lục
ra làm hai, tách ra bắn sang hai bên, đồng thời cuồng phong cuồn cuộn
cuốn qua, nó cuối cùng đã đuổi tới sát sau lưng nữ tử mặc cung trang.
“Không!!!”
Nữ tử mặc cung trang hét lên một tiếng hãi hùng, thân hình ả bỗng
nhiên quay ngoắt lại, hai tay khua múa tựa như muốn ngăn cản cái gì đó,
nhưng ánh sáng lạnh lẽ đã lóe lên, Phá Linh chủy thủ kêu phốc một tiếng, cắm thẳng vào ngực ả.
Một tiếng phành giòn tan vang lên, nghe như có thứ gì đó trong cơ thể nữ tử đã vỡ vụn.
Nữ tử mặc cung trang nhăn mặt nhíu mày một hồi, đôi mắt đỏ ngầu mở
trừng trừng nhìn chằm chằm vào Ma Thi, nhưng cuối cùng thì huyết quang ở bên trong mắt vẫn tan biến nhanh chóng, trở nên ảm đạm vô thần, đồng
thời một tiếng lạch cạch vang lên rồi ả ngã lăn xuống đất.
Ma Thi không chút lưu tình, chủy thủ trong tay nó rung lên, tức thì
mấy luồng sáng lạnh lẽo đồng loạt bắn ra, lập tức cắt hết tứ chi của nữ
tử kia xuống, chỗ bị cắt đứt lại chẳng có chút máu nào chảy ra, quả
nhiên là một con khôi lỗi có linh tính.
*Khôi lỗi có linh tính hay linh tính khôi lỗi: Con rối có trí tuệ riêng.
Lúc này, Ma Thi giơ tay lên rồi khẽ vẫy, thình lình cái đầu nữ tử kia
đã bay vào trong tay nó, ngay sau đó lại chớp động một cái, không biết
đã bị cất vào chỗ nào, tiếp đấy Ma thi mới thở dài một hơi, quay người
nhìn sang phía Liễu Minh.
“Quả nhiên bản tôn không nhìn lầm ngươi, tiểu tử ngươi vậy mà có thể
quấn lấy hai con huyết nhục khôi lỗi kia trong thời gian dài như thế,
hơn nữa dưới tình huống bị chúng tự bạo mà vẫn còn sống, nếu không như
vậy, bản tôn đúng là không thể dễ dàng đắc thủ như vậy được.” Ma Thi
dùng bộ mặt vô cảm nhìn Liễu Minh rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy, trong mắt hiện lên nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ,
định mở miệng nói gì đó thì cổ họng lại thấy ngòn ngọt rồi ho sặc sụa ra mấy ngụm máu tươi.
Ma Thi với điều này lại làm như không thấy, thản nhiên xoay người,
ánh mắt một lần nữa nhìn chăm chú nhìn lên thi thể nữ tử vận cung trang
trên mặt đất, đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Giờ này, Liễu Minh chỉ có thể thấy cái lưng Ma thi chứ chẳng thấy
được biểu cảm trên mặt nó, tuy vậy cũng có thể nhìn ra thân hình nó hình như hơi rung rung.
Ít lâu sau, tiếng cười trầm thấp từ trong miệng Ma Thi bắt đầu phát
ra, âm thanh càng lúc càng to, cuối cùng hóa thành những tiếng cười cực
kỳ lớn và chói tai.
Đại điện vốn yên tĩnh trống trải, nay lại có thêm tiếng cười cứ lẩn quất xung quanh khiến không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.
Mà Ma Thi lúc này cười đến độ tiền phủ hậu ngưỡng, thần sắc cực kỳ kích động.
*tiền phủ hậu ngưỡng: Trước gập người sau lại ngẩng lên, giống như cười ôm bụng vậy.
Liễu Minh đưa mắt quan sát hết thẩy, không hiểu sao trong lòng lại
phát lạnh, lồm cồm ngồi dậy, lặng lẽ lấy một khỏa Kim Nguyên Đan ra ăn,
vận chuyển ít pháp lực còn sót lại để luyện hóa nó, rút cuộc gương mặt
tái nhợt đã có lại chút huyết sắc
Mất đến nửa ngày, tiếng cười của Ma Thi mới dừng bặt lại, ma trảo khô quắt lóe lên ánh sáng đen rồi đâm thẳng vào trong đầu nử tử mặc cung
trang, đoạn tóm một luồng sáng vàng ra, lập tức không nói không rằng bỏ
ngay vào miệng rồi nuốt xuống.
Chỉ thấy trong mắt nó, vẻ đau đớn lóe lên rồi biến mất, tức thì khuôn mặt nó có ánh sáng vàng kim lập lòe trong một thoáng rồi lại khôi phục
vẻ bình thường.
Sau khi làm xong hết thẩy, Ma Thi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đảo qua người Liễu Minh.
Liễu Minh cuối cũng đã khôi phục được một chút sức lực để hoạt động,
thấy thế trong lòng phát lạnh, vội lồm cồm đứng lên, cung kính ôm quyền
thi lễ rồi nói:
“Chúc mừng tiền bối hoàn thành được tâm nguyện, trừ đi mối họa lớn trong lòng.”
“Bản tôn có thể diệt trừ được mối họa này để một lần nữa nắm giữ cung điện, không thể không nói đến công của ngươi.” Ma Thi đã khôi phục
giọng điệu bình thường, dùng ánh mắt trông như cười mà không phải cười
nhìn Liễu Minh.
“Có thể vì tiền bối mà ra sức là phúc phận của vãn bối.” Ánh mắt Liễu Minh vừa hơi chạm vào ánh mắt của Ma Thi, nội tâm hắn lập tức chấn
động, vội vã cúi đầu, cung kính nói.
“Hừ, tiểu bối nhà người cũng xem như là có chút bản lĩnh, sao lại
nhát gan như thế, thật đúng là chẳng thú vị gì cả!” Ma Thi đưa mắt nhìn
thần sắc sợ sệt của Liễu Minh, lạnh lùng hừ một tiếng, trong âm thanh lờ mờ có chứa vẻ không thích thú gì mấy.
Liễu Minh nghe vậy trong lòng thả lỏng, mặt xấu hổ cười cười rồi không nói gì thêm.
Ma Thi nhấc một tay lên, tức thì một luồng sáng vàng kim từ trong tay nó bay lên rồi rơi vào chỗ trước mặt, ánh sáng thu lại để lộ ra vật
trong đó, rõ ràng là khôi lỗi bé gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Một khắc sau, một quả cầu ánh sáng màu vàng từ trên người Ma Thi bỗng nhiên xông ra, lóe sang rồi lập tức từ chỗ mi tâm chui vào trong người
bé gái.
Quầng sáng nhập vào cơ thể xong, hai mắt bé gái đột nhiên mở trừng, phóng ra hai tia sáng vàng kim dài hơn một trượng
Tiếp đó hai tay bé gái biến đổi pháp quyết, ngón tay trên ngực như
bánh xe, liên tục đánh ra. Những tiếng ầm ầm ầm như sấm rền từ trong
người nó truyền ra, đồng thời bên ngoài thân có vô số phù văn màu vàng
như linh xà, không ngừng bò cuộn, tỏa ra tầng tầng ánh sáng vàng kim
chói mắt
Ánh sáng vàng kim trên người bé gái càng lúc càng chói lóa, dần dần
tỏa ra ngập tràn, chiếu rọi cả đại điện khiến nó trở nên rực rỡ dị
thường, mà thân hình nhỏ bé của nó lại theo đó mà dần dần bay lên lơ
lửng, trôi nổi trên không trung giữa đại điện.
Đang lúc mắt Liễu Minh lộ vẻ kinh ngạc, thân hình bé gái giữa không trung bỗng nhiên lóe lên rồi liền biến mất vô ảnh vô tung.
Đồng thời ngay sau đó, ánh sáng màu vàng kim lóe lên trước mắt Liễu
Minh rồi cảnh vật bốn phía đột nhiên trở nên mờ ảo, chờ khi hắn nhìn rõ
hết tất cả thì cung điện vốn đen kịt lại hoàn toàn biến thành khung cảnh đổ nát tiêu điều.
Liễu Minh kinh hãi đảo mắt nhìn qua mới phát hiện ra mình giờ lại
xuất hiện ở khoảng không của cung điện cực lớn, trên đỉnh đầu, bé gái
vẫn lơ lửng như trước, quanh thân nó là phù văn di động, tỏa ánh sáng
vàng kim chói lóa.