Không lâu sau đó, một cỗ linh áp cực kỳ cường đại như muốn dời non
lấp bể từ người của Khôi Lỗi Nữ đồng tỏa ra bốn phía, khiến cho hư không xung quanh lập tức nổi lên từng trận rung động.
Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của Khôi Lỗi Nữ đồng đang đứng trong hào
quang chói mắt bắt đầu biến đổi. Tay, chân, thân hình theo gió lớn lên,
trong chớp mắt đã biến thành một cỗ đại kình thiên Khôi Lỗi hình người
màu vàng, cao chừng vài chục trượng, toàn thân tản mát ra ánh kim quang
rực rỡ.
(DG: * đại kình thiên: cột chống trời)
Liễu Minh đứng trong hư không, đối mặt với linh áp ép tới, sắc mặt
trắng nhợt, “Đăng đăng” hắn buộc phải thối lui mấy bước, tiếp theo hai
vai trầm xuống như đang bị Thái Sơn áp đỉnh, xương cốt trong cơ thể “rắc rắc” rung động, hai đầu gối mềm nhũn thiếu chút đã phải quỳ xuống.
Sau một khắc, hắn hừ lên một tiếng buồn bực, dùng hết sức lực của bản thân đứng thẳng người lên, nhưng trong cổ họng có vị ngòn ngọt như muốn phun ra một ngụm máu tươi.
“Phốc” một tiếng.
Một đạo kim quang nhu hòa từ trên không rơi vào người của hắn.
Liễu Minh ngạc nhiên phát hiện ra khi ánh kim quang nhàn nhạt vừa
chiếu vào người hắn thì thương thế trên cơ thể bỗng nhiên nhanh chóng
phục hồi, chỉ sau mấy lần hô hấp, thương thế của hắn đã hồi phục được
bảy tám phần.
“Đa tạ tiền bối!”
Liễu Minh khẽ cử động cánh tay, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cúi người hành lễ với Cự nhân Khôi Lỗi màu vàng trước mặt.
“Bổn tôn thưởng phạt phân minh, kẻ phản đồ kia phản bội ta, tự nhiên
ta sẽ đem tru diệt đi, việc ngươi đã làm cho ta, bổn tôn cũng sẽ không
quên. Còn nữa, nguyên danh của bổn tôn là Thanh Linh, ngươi hãy nhớ cho
kỹ.” Nam Hoang Khôi Đế sau khi biến thành Cự Nhân Khôi Lỗi màu vàng
giọng nói cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể dễ
dàng nhận ra là giọng của một cô gái.
Cự Nhân Khôi Lỗi màu vàng sau khi nói xong, hai tay vung lên, bỗng
nhiên hư không bốn phía trong di tích vang lên một tràng nổ lớn giống
như tiếng sét.
Toàn bộ đại địa bắt đầu rung chấn mãnh liệt.
Một lát sau, Liễu Minh kinh ngạc há hốc mồm, dưới chân hắn vốn là Sa
thổ thô ráp màu đen vô cùng cứng rắn, bỗng nhiên chậm rãi trở nên mềm
mại, chỉ sau một lúc đã biến thành một vùng đất đen phì nhiêu.
Ngay sau đó, vô số cây cỏ, dây leo rậm rạp chằng chịt từ trong đất
đâm chồi như măng mọc sau mưa, rồi nhanh chóng lớn lên. Trong nháy mắt,
toàn bộ một mảng di tích liền bị một mảnh rừng rậm xanh tốt che phủ.
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc, sa mạc màu đen như vô tận bên ngoài di tích cũng bắt đầu mọc lên vô số cây xanh, dây leo cùng với các loại
kỳ hoa dị thảo, tràn ra bốn hướng không hề đứt đoạn.
Cùng lúc đó, dưới mặt đất bỗng nổ vang mấy tiếng ầm đùng, một mạch
nước từ dưới đất tràn ra, tạo thành một con suối trông như một chiếc đai lưng bằng ngọc uốn lượn quanh trong rừng.
(DG: * suối: nguyên văn là sông.)
Liễu Minh nghẹn họng không thốt nên lời, chỉ biết nhìn trân trối cảnh vật biến hóa nghiêng trời lệch đất đang xảy ra, trong nội tâm vô cùng
hoảng sợ, qua một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Làm cho một vùng đất hoang vu trở thành một cánh rừng tươi tốt cũng
không khó khăn lắm, đối với các tu sĩ Hóa Tinh kỳ giống như hắn, chỉ cần bỏ ra ít công phu là có thể làm được.
Nhưng mà so với điều Nam Hoang Khôi Đế vừa làm thì hoàn toàn bất đồng.
Ả không chỉ trong khoảnh khắc khiến cho toàn bộ Quỷ Mạc hoang vu thê
lương này biến thành một vùng đất dạt dào sinh cơ, xanh um tươi tốt như
thế ngoại đào viên, mà hơn nữa trong hư không Linh khí cũng nhanh chóng
tràn đầy.
Loại thủ đoạn khai thiên lập địa, đoạt thiên tạo hóa này hiển nhiên
chỉ có đại năng chi sĩ đạt tới cảnh giới Thông Huyền mới có thể thực
hiện được.
Lúc này, Cự nhân Khôi Lỗi màu vàng mới thả lỏng hai tay, đưa mắt nhìn bốn phía, gật đầu ra vẻ hài lòng, rồi bỗng nhiên vươn cự thủ hướng vào
trong hư không đánh ra một trảo.
Lập tức hư không bỗng nhiên chấn động vặn vẹo!
Một khắc sau, một mảng hoàng vân rộng chừng vài mẫu xuất hiện, rồi
rơi xuống khoảng đất trống cách Cự nhân Khôi Lỗi một khoảng không xa,
hoàng mang thu xuống, những tộc nhân Sa tộc vốn dĩ đang ở tại Sa Mạn
thành bỗng nhiên xuất hiện, Sa tộc Đại trưởng lão cũng ở trong đám người này.
Đám người Sa tộc hiển nhiên không biết điều gì đã xảy ra, lúc này
ngoại trừ Đại trưởng lão và mấy vị trưởng lão có vẻ hơi trấn tĩnh, những người còn lại ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
“Ồ … Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây là địa phương nào?”
“Tại sao bỗng nhiên ta lại ở đây?”
“Nơi này… Nơi này hình như là di tích Thánh Địa!” Cuối cùng, không
biết người nào rút cuộc cũng nhận ra địa phương này, hốt hoảng thốt lên, lập tức những tiếng huyên náo trong đám người Sa tộc lắng xuống, thậm
chí không ít người còn quỳ xuống lầm rầm cầu nguyện.
Sau đó bọn họ nhanh chóng phát hiện cảnh vật bên trong di tích đã
biến đổi, rồi trợn mắt há mồm nhìn Cự Nhân Không Lỗi màu vàng đang đứng
trên bầu trời.
Lúc này, Đại trưởng lão Sa tộc và vài lão giả khác đưa mắt nhìn nhau.
Cùng lúc đó, Liễu Minh đang chăm chú nhìn vào một ánh kim quang vừa
lóe lên, một thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trong mắt, chính
là người đã từng cùng hắn đến đây, Sa Sở Nhi.
Tuy nàng có vẻ không hoảng sợ như các tộc nhân khác, nhưng trên mặt
cũng toát lên nét kinh ngạc. Lúc này, nàng đang chen qua đám người trước mặt đi về phía Đại trưởng lão.
“Sở Nhi, Thánh Địa đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đại trưởng lão Sa tộc
vừa thấy Sa Sở Nhi đi tới, liền đưa mắt nhìn Cự Nhân Khôi Lỗi màu vàng
rồi trầm giọng hỏi.
Sa Sở Nhi chỉ im lặng liếc về Khôi Lỗi màu vàng, rồi sau đó nhìn về
phía Liễu Minh đang đứng giữa Khôi Lỗi màu vàng và đám người Sa tộc, thở ra một hơi đầy mùi đàn hương, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Trước đây không lâu, nàng bị một đầu Khôi Lỗi đánh bất tỉnh rồi bắt
đi, nên với sự tình phát sinh trước mắt, hiển nhiên cũng không biết điều gì.
“Những hậu nhân Sa tộc các ngươi, đã đời đời thủ hộ nơi đây, xem như
cũng trung thành và tận tâm đối với bản tôn, hơn nữa cũng không làm điều gì sai lầm quá mức.” Đúng lúc này, Cự Nhân Khôi Lỗi màu vàng hướng về
phía đám người Sa tộc phát ra tiếng của một nữ tử.
Giọng nói tuy không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ, thanh âm lại chứa đựng một vẻ uy nghiêm dị thường.
“Tiền bối là …?” Đại trưởng lão Sa tộc đang đứng trong đám người của Sa tộc nghe vậy cả kinh, vội vàng chắp tay cung kính hỏi.
“Ta chính là Thanh Linh, cũng là Nam Hoang Khôi Đế, chủ nhân của tổ
tiên các ngươi.” Thanh Linh thản nhiên nói, giọng nói toát ra khí thế
làm cho người khác không thể nghi ngờ.
“Nam Hoang Khôi Đế?” Đám người Sa tộc nghe vậy lập tức biến sắc,
hoang mang không biết lời nói của Cự
nhân Khôi Lỗi là thật hay giả.
Phải biết rằng mọi người trong Sa tộc đều biết việc Nam Hoang Khôi Đế đã tọa hóa, hơn nữa hình ảnh Nam Hoang Khôi Đế được lưu truyền tộc
không phải là hình ảnh của Khôi Lỗi.
Nhưng nếu phản bác lại, với thần thông nghịch thiên của Khôi Lỗi màu
vàng này, việc giết chết tất cả đám người Sa tộc căn bản là chuyện dễ
như trở bàn tay.
Đại trưởng lão Sa tộc trầm ngâm một hồi, trong nội tâm ra vẻ chần chờ.
Đang lúc đám người Sa tộc bán tín bán nghi, bốn phía bỗng mơ hồ truyền đến âm thanh bước chân rầm rập, càng lúc càng đến gần!
Liễu Minh ngưng tụ ánh mắt chăm chú quan sát, bỗng nhiên phát hiện
trong rừng cây, bốn phía lờ mờ xuất hiện vô số thân ảnh đang di chuyển
đến đây, sau đó xuất hiện ở bìa rừng.
Hắn nhận ra đây là các Khôi Lỗi thủ vệ ở xung quanh di tích, có con
hình người, có con hình thú, thậm chí có còn có cả Thanh Đồng Cự Nhân
Khôi Lỗi mà Đại trưởng lão đã sử dụng trước đây, đủ các loại màu sắc.
Đám Khôi Lỗi này đông không thể nào đếm xuể, chen chúc lập thành một
vòng lớn xung quanh tất cả đám đám người Sa tộc.
“Không tốt, đây là Khôi Lỗi thủ vệ cấm địa!”
“Chúng ta bị bao vây rồi, lần này chắc là phiền toái lắm đây.”
“Đại trưởng lão, chúng ta làm gì bây giờ?”
Đám người Sa tộc hiển nhiên hết sức quen thuộc với các Khôi Lỗi thủ
vệ cấm địa này, biết rõ sự hại của chúng, lúc này phải đối mặt với một
lượng Khôi Lỗi đông như vậy lập tức trở nên bối rối. Không ít người theo bản năng đã vội vàng thúc giục Pháp lực ngưng tụ ra Sa nhận trong tay,
nét mặt đầy vẻ cảnh giới.
Liễu Minh thấy vậy, đưa mắt nhìn Cự Nhân Khôi Lỗi trên không, nét mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.
Vào đúng lúc này, sự tình lại phát sinh chuyển biến giống như một vở hí kịch.
(DG: * hí kịch: kịch vui.)
Các Khôi Lỗi đông không kể xiết này bỗng nhiên đồng loạt ầm ầm quỳ xuống, cúi mặt sát đất, rồi trở nên bất động.
Màn này làm cho tất cả đám người Sa tộc há hốc mồm.
Người mà các Khôi Lỗi đang quỳ lạy không phải ai khác mà chính là Cự nhân Khôi Lỗi trên bầu trời.
Đại trưởng lão Sa tộc chợt như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên cũng
hướng về Khôi Lỗi màu vàng trên không trung mà quỳ xuống, hai tay để lên lên mặt đất trước mặt, trong miệng không ngớt kêu lên hai tiếng “Đại
Đế”.
Đám người Sa tộc thấy vậy, mặc dù cũng có người không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhao nhao phủ phục xuống mà bái lạy.
Đang đứng trên hư không, Cự Nhân Khôi Lỗi màu vàng thấy vậy, mắt lóe
tinh quang, dường như muốn nói điều gì, nhưng chợt ngẩng đầu nhìn về
phía chân trời xa xa, miệng phát ra một tiếng “Ồ” nhẹ:
“Ồ, thiếu chút nữa ta đã quên mất một việc, còn hai người chưa xử lý nữa.”
Vừa dứt lời, nàng vung tay rạch nhẹ vào hư không, kim mang chợt lóe
lên, hư không trước mặt bỗng hiện ra một màn sáng màu vàng nhạt lớn
chừng mười trượng, bên trong chớp động không thôi, rồi mờ ảo hiện lên
hai gã Yêu tộc bị vây đó. Một gã đại hán Yêu tộc mặc áo bào tím và một
nam tử Yêu tộc cao gầy mặc áo bào xanh.
Đúng là Phong Lôi hai Yêu.
Lúc này, hai gã Yêu tu sắc mặt đều hết sức khó coi, đang không ngừng
sử dụng các thủ đoạn để tránh né phong bạo bên trong màn sáng.
Liễu Minh vừa nhìn thấy bóng dáng của Lôi Yêu, khuôn mặt liền hơi động.
“Đúng rồi, ngươi có biết lai lịch của bọn hắn không?” Thanh Linh như
cảm giác được lo lắng trong lòng Liễu Minh, xoay đầu nhìn hắn rồi nhàn
nhạt hỏi.
“Thưa tiền bối, tên Yêu tu áo tím kia là người tiếng tăm lừng lẫy ở
Nam Hoang, tên là Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên, gã Yêu tu còn lại, tại hạ
không thể nhận ra. Trước đây, tại hạ bị Lôi Yêu một mực đuổi giết, bất
đắc dĩ mới phải trốn vào trong Quỷ Mạc. Chắc Lôi Yêu cũng vì đuổi theo
tại hạ mà tiến vào nơi đây, còn vì sao Yêu tu áo xanh kia vào đây, quả
thực tại hạ không thể biết được.” Liễu Minh tự nhiên không có chút ý
giấu giếm, cứ thành thành thật thật trả lời.
Tuy hắn nhìn qua màn sáng, thấy nam tử áo xanh thả ra vô số cuồng
phong, cũng mơ hồ đoán được thân phận của y, nhưng vẫn không dám chắc,
nên cũng không muốn nhiều lời trước mặt một gã đại năng Thông Huyền
cảnh.
(DG: * nhiều lời: nguyên văn là phỏng đoán.)
“Thì ra là thế. Vừa vặn bổn tôn đang cần người, hai gã này lại đến thật đúng lúc.”
Nói xong, nàng hé miệng thổi ra một hơi, màn sáng màu vàng nhạt bỗng
nhiên biến thành các điểm kim quang rồi tiêu tán, sau đó nàng lại nhấc
hai tay đánh vào hư không trước người một trảo.
Trong hư không cách đó không xa, “Ầm” một tiếng trầm đục, lăng không
bỗng hiện ra hai khe hở cực lớn. Hai tay của Cự nhân Khôi Lỗi tỏa kim
quang chói mắt, mơ hồ dài ra thêm mấy lần, trực tiếp chui vào hai khe hở kia.