Ma Thiên Ký

Hạt Nhi Và Phi Nhi


trước sau

“Phốc” một tiếng.

Một đạo huyết quang hình trăng lưỡi liềm gần như che khuất gần nửa bầu trời từ trong cự phủ cuốn ra, lóe lên rồi biến mất, sau đó liền chém vào người Liễu Minh đang ngồi trên đỉnh núi, khiến cho không gian bị chia thành hai nửa.

Tốc độ của huyết quang cực nhanh, giống như tia chớp.

Mà Liễu Minh vẫn ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, không hề có ý né tránh, nhưng sau một khắc, hai nửa thân hình liền tán loạn, hóa ra chỉ là một đạo hư ảnh.

Một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn.

Cả ngọn núi rung lên, trên mặt đất liền xuất hiện một khe rãnh cực sâu, đem ngọn núi phân thành hai.

Nam tử áo bào trắng còn chưa biết mình chỉ chém trúng một đạo hư ảnh thì phía sau bỗng truyền đến một tiếng cười lạnh.

Nam tử kinh hãi, vội vàng xoay người lại, sau đó nhanh chóng bắn ngược ra đằng sau.

Chỉ thấy Liễu Minh không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào, trước người lơ lửng một thanh trường kiếm vàng rực, dài hai thước tám, từ đó tản mát một luồng kiếm ý cực kỳ lăng lệ.

“Ngươi, lúc nào…”

Nam tử giật mình nói, nhưng cự phủ trong không trung liền hóa thành một đạo hàn quang quét tới, ý định muốn bổ Liễu Minh thành hai nửa.

Nhưng mà hàn quang vừa cuốn qua cũng không thấy có huyết nhục văng tung tóe như hắn tưởng tượng, chỉ thấy có một đạo quang ảnh chậm rãi tiêu tán, cự phủ bổ qua, cũng chỉ là một đạo hư ảnh.

Sau một khắc, sau lưng hắn bỗng hiện ra một đạo thân ảnh, hắc khí vờn quanh. Một cánh tay của thân ảnh rung lên, một mảng hắc quang tuôn ra, bao phủ nam tử vào bên trong, mà tay còn lại cầm trường kiếm bỗng lóe lên biến mất, hóa thành một đạo kim quang xuyên qua hắc quang.

Nam tử áo trắng bỗng nhiên thấy trước mắt tối xầm, sau đó hào quang hộ thể bỗng “Phanh” một tiếng. Hắn thấy cổ mát lạnh, chiếc đầu nhanh như chớp từ từ trên cổ rơi xuống.

Nhưng mà chiếc đầu lâu này vừa rơi xuống đất, bỗng phát ra một tiếng thét, theo đó liền nổ tung ra, huyết nhục bắn tung tóe bốn phía, khiến cho hắc quang lộ ra một lỗ lớn.

“Vèo” một tiếng.

Một đoàn ánh sáng màu lục từ trên thân thể không đầu của nam tử xông ra, sau một cái chớp động liền xuất hiện bên ngoài hắc quang, nhanh chóng biến thành một hư ảnh tiểu nhân cao vài tấc, xem kỹ tướng mạo của nó thì rõ ràng giống với nam tử áo trắng vừa nãy.

Sắc mặt của hư ảnh tiểu nhân hoảng sợ, vừa mới chạy ra khỏi hắc quang, thân hình không hề dừng lại, nhanh chóng hướng về một phương xa chạy trốn.

“Nếu như đã đến đây thì đừng đi nữa!”

Phía trước hư ảnh tiểu nhân bỗng chấn động, đồng tử áo lục quỉ dị hiện ra, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, bỗng nhiên phun ra một đoàn hôi diễm.

“A.” Một tiếng hét thảm vang lên.

Tinh hồn của nam tử áo trắng biến thành hư ảnh tiểu nhân lập tức bị hôi diễm bao bọc, qua mấy hơi thở thì biến mất khỏi thế giới này.

Những tu sĩ Hóa Tinh ở những ngọn núi phía xa, vốn muốn ở lại xem trò vui, thấy một tu sĩ Chân Đan dễ dàng bị giết chết như vậy thì sắc mặt tất cả đều đại biến.

“Tu sĩ Chân Đan sơ kỳ, lại dễ dàng bị giết như vậy…”

“Chẳng lẽ người nọ cũng là tu sĩ Chân Đan cảnh? Không đúng, người này rõ ràng vừa rồi còn trùng kích bình cảnh Hóa Tinh hậu kỳ cơ mà?”

Những tu sĩ này hai mặt nhìn nhau, một tia ôm may mắn cuối cùng cũng thu lại, không dám dừng lại chút nào. Lúc này cả đám nhao nhao khu động linh khí rời khỏi nơi này, chỉ sợ tên tu sĩ thanh niên kia vừa rồi bị nhiều người liên tục quấy nhiễu, đại khai sát giới.

“Vẫn còn biết thức thời.”

Ánh mắt Liễu Minh đảo qua những đạo độn quang phía xa, trên mặt hiện lên vẻ cười mà không phải cười, cũng không có ý đuổi theo, đem phi kiếm thu lại, sau đó ngón tay bắn ra.

“Phốc” một tiếng.

Một viên hỏa cầu rơi trên thi thể nam tử mặc áo bào trắng, biến thành tro bụi, sau đó tay áo cuốn lên, thu lại một vòng tay trữ vật của hắn.

Làm xong hết thảy, Liễu Minh quay về phía thiếu nữ áo đen và đồng từ khẽ vẫy, sau đó hóa thành một đạo kim quang bay về phía động phủ.

Thiếu nữ và đồng tử liền hóa thành độn quang, theo sát phía sau.

Liễu Minh vừa mới ngồi xếp bằng trong mật thất động phủ thì thứ nữ và đồng tử đều theo thói quen chạy tới, dụi vào ống tay áo hai bên của hắn, bộ dáng cực kỳ thân mật.

“Khục khục…”

Liễu Minh khẽ ho hai tiếng, Phi Lâu coi như bỏ qua, nhưng mà Cốt Hạt hôm nay đã biến thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo hao hao so với Diệp Thiên Mi, ôm ấp thân thể hắn thân mật như thế, khiến hắn khó tránh có cảm giác khác thường.

Nhưng mà hắn hiển nhiên đã đánh giá thấp sự ỷ lại của hai linh sủng, mất một hồi lâu khuyên can thì mới khiến cho bọn chúng thành thật đứng trước người.

Điều này cũng khó trách, Phi Lâu và Cốt Hạt đều đã theo bên cạnh hắn từ khi hắn mới bắt đầu bước vào tu chân giới không lâu, trong suy nghĩ của chúng tự nhiên đã đem gã là người thân cận nhất.

“Không nghĩ được là hai người cái ngươi tiến hóa lên Hoa Tinh lại có thể huyễn hóa ra hình người, phải biết rằng rất nhiều yêu thú Chân Đan cảnh cũng không thể hóa hình một cách hoàn mỹ đâu đó.” Ánh mắt Liễu Minh sau một hồi dò xét trên người hai linh sủng, tấm tắc kỳ lạ nói.

"Hồi bẩm chủ nhân, tu vi của chúng ta vốn cũng không cách nào hóa ra hình người, bất quá lần này là vì dung hợp một phần tinh huyết của Thiên Yêu, thân thể chẳng biết tại sao sinh ra dị biến." Thiếu nữ áo đen do Cốt Hạt biến thành mỉm cười nói.

"Cạc cạc, đúng vậy ạ, chủ nhân xem, ta cũng có thân thể rồi này!" Nam đồng áo xanh rung đùi đắc ý phụ họa, giọng nói như trẻ con đang bú, cùng bộ dáng dữ tợn vốn có của Ma Đầu Phi Lâu thật là một trời một vực.

"Ân, hai người các ngươi tuy rằng không phải Yêu tộc thuần túy, lần này đạt được biến hóa to lớn như vậy cũng nằm ngoài dự liệu của ta. Cũng nhờ vậy, về sau các người biến ra hình người, có thể kiêm tu một ít bí thuật, công pháp khác, hơn nữa cũng có thể phục dụng một ít Uẩn Linh Đan. Dù sao lấy cơ thể con người luyện hóa đan dược mới có thể phát huy hiệu lực lớn nhất." Liễu Minh như có điều suy nghĩ nói.

"Vâng, chủ nhân." Thiếu nữ cùng đồng tử đồng thanh đáp ứng.

"Phải rồi, các người cũng nên có một cái tên. Phi Lâu liền kêu Phi nhi, Cốt Hạt liền gọi là Hạt Nhi a." Liễu Minh sau một hồi suy nghĩ liền đưa ra đề nghị.

"Đa tạ chủ nhân ban tên!" Thiếu nữ cùng đồng tử đều vui vẻ lên
tiếng.

"Hạt nhi, Hạt nhi..." Thiếu nữ thì thào tự gọi tên mình, bộ dạng dường như có chút hưng phấn.

"Hạt nhi, hắc hắc! Tên Phi nhi của ta nghe êm tai hơn nhiều!" Nam đồng áo xanh rung đùi đắc ý, cố tình đem tên của Hạt nhi gọi chệch đi.

"Ngươi... Chủ nhân, người xem hắn kìa!" Hạt nhi nghe vậy, tức giận đứng lên, nam đồng thì đã nhanh như chớp trốn sau lưng Liễu Minh, hướng thiếu nữ bên kia làm mặt quỷ.

Liễu Minh thấy vậy, khóe miệng co giật một hồi, rốt cuộc cười khổ không nói nên lời.

Xem ra hai Linh sủng này, thật một đôi oan gia, trước kia chưa hóa hình cũng không xảy ra xung đột gì, hôm nay vừa thấy mặt nhau đã đấu võ mồm không ngớt, làm cho chủ nhân như hắn cũng không biết xử lý ra sao.

"Hôm nay đã tiến giai Hóa Tinh hậu kỳ, chỉ cần củng cố lại cảnh giới một chút, cũng nên bắt đầu đi thu thập lượng lớn các loại Yêu hồn rồi." Liễu Minh tại trong mật thất, vừa trầm ngâm vừa tự nhắc nhở bản thân.

Một năm sau, trong một sơn động ẩm ướt cách Trư Long sơn mạch mấy ngàn dặm, bốn năm đạo ánh sáng xanh biếc như cối xay, đang vây quanh bóng người màu đen, điên cuồng tấn công không ngừng.

Từng đạo ánh sáng xanh lá, không ngờ đều phát ra khí tức Hóa Tinh, thì ra là những con ong độc lớn chừng vài thước.

Ong này toàn thân xanh biếc, quanh thân có từng vòng hoa văn màu vàng, nửa thân trước thoạt trông như con nhện, phần thân sau lại hơi mập mạp, thoạt nhìn rất dữ tợn. Phần đuôi còn mang một cây gai độc đen nhánh, chỉ khẽ run lên là gai độc màu đen chi chít không ngừng bắn ra.

Nếu như có người dân địa phương bắt gặp cảnh này, liền có thể nhận ra loài ong độc này gọi là Âm Chu Phong, so với loài ong ngũ sắc càng khó chơi hơn vài phần.

Bóng người màu đen chính là Liễu Minh.

Hắn toàn thân lúc này được hắc khí bao phủ, còn có một khiên đất màu vàng đang liên tục xoay tròn xung quanh thân thể, trên bề mặt tản mát ra từng vòng ánh sáng màu vàng.

Gai độc màu đen tuy dày đặc chỉ có thể khiến bề mặt ánh sáng rung động một ít, thậm chí mặt khiên cũng không mảy may tổn hại.

Đúng vào lúc này, Liễu Minh vừa nhấc năm ngón tay, một cỗ hắc khí theo đó mạnh mẽ vây rát, đem bầy Âm Ma Phong đâm vào vách núi.

Sau một khắc, hắc khí ngưng tụ, biến thành từng sợi xích đen nhánh, đem toàn bộ Âm Ma Phong trói chặt lại.

Với thực lực của hắn lúc này, đối phó với vài Yêu thú Hóa Tinh sơ kỳ, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Âm Ma Phong giãy giụa rơi trên mặt đất, Liễu Minh đưa một ngón tay ra, liền thấy mấy đạo kiếm quang màu vàng mơ hồ, đem bầy ong chém thành vài khúc.

Từ trên thi thể Độc phong, rất nhanh toát ra một đoàn ánh sáng u lục.

Hào quang tại ngực Liễu Minh lóe lên, một tiếng gầm gừ từ trong phát ra, liền xuất hiện hư ảnh một cái đầu trâu, há miệng ra liền đem mấy cái Yêu thú tinh phách kia toàn bộ nuốt chửng.

Mỗi một tinh phách hấp thụ thêm lại khiến hư ảnh đầu trâu thêm một phần rõ ràng hơn.

Liễu Minh thấy vậy, không khỏi tỏ ra hài lòng.

Lại sau nửa tháng, tại một hạp cốc nơi sơn mạch hoang vu ở Nam hoang, theo từng đạo âm thanh truyền ra, một Yêu cầm đen nhánh lóe lên, hai cánh khẩn trương đập mạnh, hướng xa xa bay đi.

Hai cánh của nó cỡ chừng vài trượng, màu lông đen nhánh như hắc thiết, mỏ dài màu xám để lộ ra những răng cưa sắc bén.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất, trên đỉnh đầu của nó có một mào gà huyết sắc, đỏ thẫm như máu, vô cùng tươi đẹp.

Chẳng qua lúc này, Yêu cầm rõ ràng đang gặp chuyện không tốt, không chỉ khí tức có chút dồn dập, còn liên tiếp ngoái đầu về sau xem xét, lộ ra tâm trạng hoảng sợ cực điểm.

Nhìn kỹ phía dưới, còn có thể nhìn ra Yêu cầm này bay có chút không vững vàng, cánh bên trái lông vũ lộn xộn, có thể mơ hồ nhận ra vết máu chưa khô.

Lúc này bên ngoài hạp cốc, ba gã tu sĩ Man tộc vừa đi qua, từ xa chứng kiến Yêu cầm vụt qua nhanh như tên bắn.

"Cẩn thận là Hôi La Điểu, nhanh che giấu khí tức, đừng để nó phát hiện." Đầu lĩnh là một tráng hán áo gai, thấy vậy liền thấp giọng phân phó hai người bên cạnh.

Hôi La Điểu là một loại phi cầm yêu thú hiếm thấy ở Trư Long Sơn Mạch, tốc độ cực nhanh, tính tình hung tàn, là ác mộng của tu sĩ cấp thấp.

Mào gà trên đỉnh đầu của nó là một loại tài liệu vô cùng trân quý, tuy nhiên tu sĩ Chân Đan sơ kỳ nếu muốn một mình đối phó với nó, cũng mang không ít rủi ro cùng mạo hiểm.

"Không đúng, nó giống như là đang bị thương." Thiếu phụ áo đỏ sau lưng tráng hán kinh hỉ kêu lên.

Hai người kia khẽ giật mình, lại tập trung quan sát thật kĩ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tham lam.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện