“Liễu đạo hữu, đợi xong việc này thì lão phu nhất định sẽ đem một nửa huyết nhục của Hư Không Hương Chương Thú dâng lên cho đạo hữu, giờ phút này đạo hữu còn có thủ đoạn gì thì giở hết ra đi.”
Bên tai Liễu Minh bỗng nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp của lão giả truyền âm sang.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn sang thì thấy vị Hoàng trưởng lão này đang khoah chân ngồi trong màn sáng màu vàng, lơ lửng trong hư không, mười ngón tay không ngừng biến hóa, đánh ra từng đạo pháp quyết vào màn sáng màu lam dưới chân.
“Phốc” một tiếng, màn sáng lam nhạt lóe lên, bỗng nhiên ẩn nấp đi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Sau một khắc thì pháp quyết trong tay của lão giả dừng lại, nhanh như chớp lấy từ trong vòng tay trữ vật của mình một phần huyết nhục của Hương Chương Thú đã chuẩn bị từ sớm, không chút do dự mà ném vào bên trong Minh Thủy Trận.
Liễu Minh thấy vậy thì dị sắc trong mắt lóe lên, nhưng hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì phía trước xuất hiện ác phong, hai đầu yêu xà Chân Đan bổ nhào về phía hắn.
Hai con yêu xà này chưa thực sự lao đến nhưng từng luồng khói độc màu lục đã nương theo yêu phong mà cuồn cuộn lao đến.
Trong mũi Liễu Minh thoáng ngửi được mùi tanh thì tinh quang trong mắt lóe lên, tay áo rung lên, một thanh phi kiếm nhỏ màu vàng kim bắn ra, hóa thành một đạo kim hồng hơn mười trượng quét ra cuồn cuộn.
“Sưu sưu” vài tiếng!
Ánh sáng màu vàng kim chớp động vài cái liền lóe lên, xuất hiện trên thân một con yêu xà, lân phiến nhìn như vô cùng dày đặc nhưng lại bị kiếm quang đơn giản chém rách.
Con rắn này gào lên một tiếng thê thảm, sau đó chiếc đuôi cực lớn của nó đột nhiên cuốn đến, “Phanh” một tiếng, giống như là búa tạ đập vào kiếm quang, khiến cho ánh sáng vàng kim của nó bắn ra tung tóe.
Nhưng mà đồng dạng cái đuôi của nó cũng bị da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
Đúng lúc này thì một con yêu xà khác lại hung hăng bổ nhào về phía trước, há miệng đỏ lòm, hung hăng cắn về phía Liễu Minh.
Thân hình Liễu Minh thoáng chút mơ hồ, biến thành ba đạo hư ảnh bay ngược về phía sau, một tay khẽ vẫy, kiếm quang lượn một vòng, sau đó liền phát ra tiếng kêu vang rồi bay ngược về phía hắn.
Đầu yêu xà máu tươi đầm đìa đột nhiên há miệng, phun ra từng đoàn nọc độc về phía từng đạo hư ảnh của Liễu Minh.
Liễu Minh và hai đầu yêu xà Chân Đan trong nhất thời lao vào triền đấu.
Một bên, thân hình Phong Thanh Mạch lắc lư ở giữa, một tay cầm quạt lông màu trắng đang không ngừng quạt một cách điên cuồng, mà một tay khác thì lấy ra từng chồng phù lục hóa thành hào quang đủ mọi màu sắc, chiến đấu với một đầu yêu xà Chân Đan cực kỳ say mê quên cả trời đất, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân ra cao thấp.
Còn con Vạn Năm Yêu Mãng kia, với thân hình cực lớn thì đang không ngừng lượn vòng trong hư không, chiếc lưỡi thụt ra thụt vào, đôi mắt màu máu đang không ngừng quét qua quét lại về phía đám huyết nhục của Hương Chương Thú và lão giả đang ngồi khoanh chân trong Minh Thủy Trận, có vẻ chần trừ.
Bỗng nhiên trong mắt yêu mãng lóe lên hung quang, ánh sáng màu đen ngoài thân đại thịnh, thân hình bỗng nhiên bắn ra, cũng không biết là vận dụng loại thần thông nào mà thân thể của nó mơ hồ một cái, vượt qua khoảng cách gần dặm, bỗng nhiên xuất hiện phía trên pháp trận, đâm thẳng vào trong đó.
“Oạch” một tiếng!
Thân hình cực lớn của yêu mãng cuộn một cái, chiếc lưỡi dài hơn một trượng thò ra thụt vào, liền cuốn lấy đám huyết nhục của đám Hương Chương Thú nuốt vào trong miệng,
“Tới hay lắm!”
Lão giả mập thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, pháp quyết trong tay lại biến đổi một lần nữa, hào quang quanh thân Vạn Năm Yêu Mãng sau khí lóe lên, liên tiếp sáng lên trọn vẹn bảy màn sáng màu lam.
Sau một khắc, vô số phù văn hình giọt nước từ trong màn sáng màu lam hiện ra, trong pháp trận dồn dập đan vào nhau, một lần nữa hóa thành một hồ nước màu lam, bao phủ lấy Vạn Năm Yêu Mãng.
Nhưng mà Minh Thủy Trận này đã sử dụng qua một lần, tuy linh lực trong đó vẫn chưa dùng hết nhưng mà uy năng hiển nhiên là không thể so sánh với lúc trước, số lượng hồ nước huyễn hóa ra không bằng một phần ba lúc trước, căn bản không thể nào lấp đầy pháp trận.
Vạn Năm Yêu Mãng có thể tu luyện đến Chân Đan Cảnh, sớm đã mở ra linh trí, gặp tình hình này thì sao không biết mình đã bị trúng kế, lúc này ngẩng đầu lên không trung gầm nhẹ một tiếng, há mồm phun ra mấy đám dịch nhờn màu lục thẫm.
Âm thanh “Xuy xuy” nổi lên!
Ba tầng màn sáng màu lam nhạt bị dịch nhờn màu lục xuyên thungr qua, lỗ thủng to nhỏ cỡ chừng một trượng, có thể dễ dàng thấy được.
Trận này hiển nhiên có bộ dáng khó có thể vây khốn đầu yêu mãng này lâu được.
Lão giả thấy thấy thì khuôn mặt lập tức trở nên có chút khó coi, ánh mắt lạnh lẽo nói lẩm bẩm, liên tiếp phun ra bảy cái phù văn tối tăm mờ mịt.
Những phù văn màu xám này ở trên hư không xoay tròn, dồn dập tung bay, sau đó rơi xuống màn sáng màu lam nhạt.
Cùng lúc đó thì Phong Thanh Mạch bên kia, quạt lông màu trắng trong tay công thủ không chút khe hở nào, một đạo phong nhận dài vài thước bay lượn đầy trời, liên tiếp bức cho yêu xà phía trước lui về phía sau, trong miệng gào thét không ngừng, vết thương chồng chất.
“Bạo!”
Lão giả mập nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho Phong Thanh Mạch, sau đó hét lớn một tiếng.
Phía trên bảy tầng màn sáng màu lam nhạt, phù văn màu xám đồng thời hiện ra, “Ầm ầm” tất cả đều nhao nhao tự bạo, phát ra quang mang chói mắt.
Trong chốc lát, một vầng mặt trời chói mắt màu lam từ chỗ pháp trận bay lên, linh lực điên cuồng quét ra bốn phương tám hướng một cách dữ dội, trên mặt đất vô luận là đá lớn hay cây cối đều liên tiếp nổ tung, mà khi màn sáng màu lam phóng lên trời thì khu vực phụ cận, các loại chim bay cá nhảy dồn dập, điên cuồng chạy thục mạng đi xa.
Không đợi lam mang tán đi, Phong Thanh Mạch đột nhiên bỏ qua yêu xà trước mắt, phóng người đến bên trên pháp trận. Chỉ thấy tay áo của hắn vung lên, một tòa bảo tháp màu đen liền phóng ra, trong chớp mắt hóa thành một tòa tháp khổng lồ cao hơn mười tầng, rơi ầm xuống đất.
Một tiếng “Oanh”!
Bảo tháp màu đen nặng nề đáp xuống mặt đất, khiến cho toàn bộ không gian không ngừng chấn động kịch liệt.
“Tỏa Linh Tháp này chính pháp bảo hình thức ban đầu cho Thái Thượng trưởng lão của bổn tông tự mình luyện chế, phàm là kẻ có tu vị dưới Thiên Tượng Cảnh đều không thể nào thoát khỏi sự vây khốn của nó.” Phong Thanh Mạch thấy vậy, đắc ý cười vang.
Nào ngờ chỉ sau vài nhịp thở, từ trong bảo tháp màu đen đang lún sâu vào lòng đất không ngừng có ánh sáng xanh dương điên cuồng thoát ra. Chỉ thấy cả tòa tháp khổng lồ không ngừng rung lắc cùng với âm thanh ầm ầm liên tiếp vang lên.
“Không thể nào!”
Phong Thanh Mạch không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Ngay lúc hắn định thi triển một loại bí thuật nào đó, yêu xà Chân Đan vừa rồi bị bức lui đã lại mang theo khói độc vọt đến.
Phong Thanh Mạch không còn cách nào, chỉ có thể huy động quạt lông trong tay,
chống đỡ đợt công kích của yêu xà.
Lão già mập mạp thấy vậy, chỉ có thể một mình huy động pháp quyết hỗ trợ cho bảo tháp. Theo từng đạo hào quang đánh tới, mặt tháp trở nên lúc sáng lúc tối, miễn cưỡng ngăn cản luồng sức mạnh to lớn đang chực chờ thoát ra.
Mặc dù vậy, tòa tháp vốn lún sâu vào lòng đất cũng bắt đầu bị đội lên một cách chậm rãi.
Một tiếng ầm vang dữ dội!
Cả tòa tháp màu đen rốt cuộc bị ánh sáng xanh dương bẫy lên, cái đầu khổng lồ của cự mãng vạn năm lần nữa hiện ra trong ánh sáng xanh chói mắt.
“Liễu đạo hữu”
Lão già mập mạp thấy vậy, hốt hoảng kêu lên.
Liễu Minh bên kia đã sớm tập trung quan sát động tĩnh của Yêu Mãng Vạn năm, nghe tiếng kêu cứu liền nhanh chóng tung người bay lên, trong nháy mắt cùng với kiếm quang vàng kim giữa không trung dung hợp thành một thể, sau khi lượn một vòng, liền biến thành đạo cầu vồng mạnh mẽ xông về phía yêu mãng. Lại sau một thoáng mơ hồ, cầu vồng do phi kiếm tạo thành đã hóa thành tấm lụa vàng kim linh hoạt đánh tới.
Vạn năm cự mãng bị đè ép dưới bảo tháp màu đen bỗng hét lên thảm thiết, thì ra nhân lúc yêu thú này không kịp đề phòng, tấm lụa màu vàng đã nhanh như chớp xuyên qua cổ họng của nó, một vòi máu tươi ngay lập tức phun thẳng lên trời.
Yêu Mãng Vạn Năm sau khi bị thương liền rống dài một tiếng, toàn thân nó phát ra ánh sang xanh dương chói mắt, một tiếng “Vèo”, yêu thú này không ngờ quyết định phá không mà chạy.
Ba con yêu xà Chân Đan thấy vậy, cùng lúc phát ra tiếng huýt gió quái dị sau đó cũng nhanh chóng đào thoát.
Không trung lân cận, ánh sáng vàng kim đã thu lại lộ ra thân ảnh Liễu Minh cầm phi kiếm trong tay đang cẩn thận quan sát Vạn Năm Yêu Mãng bị dọa lui. Chỉ là sắc mặt Liễu Minh lúc này đã có chút tái nhợt, dường như hắn cũng không có ý định ngự kiếm đuổi theo.
Lão già mập mạp nhìn thấy Yêu Mãng kia cắm đầu bỏ chạy liền thở phào một hơi, lão hiển nhiên cũng không có ý định truy kích.
Chỉ có Phong Thanh Mạch vẫn không ngừng vung vẫy quạt lông trong tay. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của Yêu Mãng không khỏi lộ ra vẻ tham lam. Nhưng dường như nhớ ra gì đó, gã cũng không có đuổi theo mà chỉ hừ một tiếng rồi đứng yên tại chỗ.
Con mãng xà này không hổ là yêu thú đã trải qua vạn năm tu luyện, dưới sự kích nổ của pháp trận Minh Thủy liên hoàn mà chỉ có thể khiến nó chịu một ít vết thương ngoài da, pháp bảo hình thức ban đầu Tỏa Linh Tháp do Phong Thanh Mạch ném ra cũng không có cách nào trấn áp nó quá lâu. Chỉ đến khi Liễu Minh sử dụng Nguyên Linh Phi Kiếm, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất mới miễn cưỡng đánh cho yêu xà kia trọng thương mà bỏ chạy.
Từ đó có thể thấy thực lực của con thú này mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của ba người. Mặc dù thi thể cùng Yêu Đan của nó đều có giá trị liên thành nhưng bọn họ cũng không vì thế mà mạo hiểm tiến hành đuổi giết.
Liễu Minh xác nhận Mãng Xà Vạn năm kia đã thật sự rời đi, lúc này mới xoay người về sau, sau đó không nhanh không chậm nói với lão già mập mạp kia:
“Tốt rồi, yêu thú kia cũng đã bỏ đi. Chúng ta không nên chậm trễ thêm nữa, đạo hữu mau lấy tài liệu Hư Không thú ra. Sau khi nhận phần của mình, tại hạ còn có việc đi trước.”
“Xem ra Liễu đạo hữu vẫn không quá tin tưởng tại hạ, cũng không sao, nếu đạo hữu đã có ý định rời đi, lão phu cũng không buộc ngươi phải lưu lại. Nhưng yêu xà kia bỏ đi chưa lâu, chỉ sợ còn có thể quay lại.” Hoàng trưởng lão nghe thấy Liễu Minh nói vậy không khỏi giật mình, nhưng sau một hồi suy tính, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười.
Ngay sau đó, y liền lấy ra một cái Trữ Vật Phù, ném về phía Liễu Minh.
Liễu Minh mặt không biểu tình, khẽ vẫy một tay. Lúc này, Trữ Vật Phù liền nhẹ nhàng bay về phía hắn. Ngay lúc vật kia chuẩn bị rơi vào tay Liễu Minh, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ thấy một tay hắn vung ra thật nhanh, Trữ Vật Phù kia đã như tên bắn bay đến trước mặt lão già béo mập.
Hoàng trưởng lão bị một màn vừa rồi dọa cho giật mình, vội vã kết độn ấn quyết.
Một tiếng “Oanh” vang lên.
Trữ Vật Phù ở giữa không trung đột nhiên hóa thành một quả cầu ánh sáng màu đổ nổ tung tóe.
Cùng lúc đó, bên tai Liễu Minh đã vang đến tiếng lầm rầm của Phong Thanh Mạch. Thân thể của hắn theo đó giống như đột nhiên bị không gian xung quanh xiết chặt. Từng đợt khí nóng màu đỏ thẫm mạnh mẽ ập đến. Ngay sau đó, từng đốm lửa li ti màu đỏ liên tục hiện ra trong không trung.
Không biết từ lúc này hắn đã bị vây trong một tấm lưới bằng lửa do vô số đốm lửa đỏ thẫm tạo thành.
“Vô Hình Huyền Diễm Trận!”
Liễu Minh dường như đoán trước được, lạnh lùng liếc nhìn hai người Phong Thanh Mạch đối diện. Đã đến nước này, hắn biết có nói gì cũng đều vô ích, nắm đấm trong tay quyết đoán đánh lên lưới lửa bên cạnh.
Một tiếng “Xèo”.
Quyền ảnh chưa chạm đến màn lưới đã bị thiêu đốt thành từng sợi khí đen tiêu tán trong không khí.
“Liễu đạo hữu, à không đúng, hiện tại hẳn nên gọi ngươi là Liễu Minh đạo hữu mới phải! Tuy Vô Huyền Diễm Trận chỉ được bố trí trong lúc vội vàng, không thể đạt đến một phần ba uy lực của trận pháp hoàn chỉnh, nhưng dưới sự thao túng của lão phu cũng không dễ gì để ngươi phá vỡ trong nhất thời nửa khắc.” Lão giả mập mạp vừa biến đổi pháp quyết trong tay vừa cười tủm tỉm nhìn qua Liễu Minh.