Liễu Minh nghe đối phương gọi ra tên họ đầy đủ của mình, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, hai cánh tay dứt khoát vung lên, “Phốc” “Phốc”, hơn mười đạo quyền ảnh màu đen phóng ra nhanh như chớp.
Nhưng quả thực không thể xem thường sức nóng của ngọn lửa đỏ rực kia, không gian xung quanh dường như cũng bị nhiệt độ thiêu đốt đến vặn vẹo, toàn bộ quyền ảnh đều không có cách nào khiến vòng vây xung quanh bị lay động, lần nữa hóa thành từng sợi sương mù bốc lên trong không khí.
“Liễu Minh, kẻ đứng thứ nhất tại Thiên Môn Hội lần này, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, từ Nguyên Linh Phi Kiếm cho đến Long Hổ Minh Ngục Công đều chỉ có thể dùng hai chữ lợi hại để hình dung, nhưng làm cho ta bất ngờ là chỉ với tu vị Hóa Tinh hậu kỳ mà ngươi có thể nhẹ nhàng tiêu diệt Yêu thú cấp bậc chân đan. Chỉ trách ngươi hôm nay rơi vào tay Phong Thanh Mạch ta, bản lãnh thông thiên thì sao chứ, cũng chỉ có một con đường chết.” Lúc này, bộ dáng cuồng ngạo vốn có trên khuôn mặt Phong Thanh Mạch đã bị một vẻ dữ tợn cùng điên cuồng thay thế.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, một tay kết thành ấn quyết, bên ngoài cơ thể liền có khí đen cuồn cuộn tuôn ra. Nào ngờ tiếng rồng ngâm vừa mới vang lên từ sau lưng, vài đầu Vụ Giao khổng lồ cũng chưa hoàn toàn thành hình, đã thấy sắc mặt Liễu Minh trở nên tái nhợt, thân hình vô duyên vô cớ loạng choạng như sắp ngã.
Vài tiếng “Phanh” “Phanh”, tất cả Vụ Giao bên người hắn đều tự động nổ tung.
“Ha ha, Liễu đạo hữu cảm thấy trong người không khỏe sao, có phải là Pháp lực trong cơ thể bỗng nhiên có chút bế tắc.” Lão già béo nhìn thấy biểu hiện của Liễu Minh, không khỏi tủm tỉm cười hỏi.
“Không thể nào, ta vẫn luôn mười phần đề phòng hai người các ngươi thế mà vẫn trúng phải độc dược. Ta chỉ thắc mắc hai ngươi đã ra tay ám toán ta từ lúc nào.” Thân hình Liễu Minh không khỏi loạng choạng, hắn phải cố gắng lắm mới có thể đứng vững lại, vẻ mặt dường như không dám tin quát hỏi.
Sắc mặt của hắn lúc này rõ ràng càng trở nên bất ổn, hắc khí bao bọc xung quanh đã trở nên mỏng manh hơn nhiều.
Trong lúc lớn tiếng quát hỏi, Liễu Minh nhanh chóng vỗ mạnh lên ngực, chỉ thấy một tầng hào quang vàng kim lập tức chui vào bảo vệ bên trong cơ thể của hắn.
“Mất bò mới lo làm chuồng, giờ mới ra tay khống chế độc dược này có lẽ đã muộn. Cũng được, bổn thiếu chủ cũng không nỡ để ngươi chết đi phải làm một con quỷ hồ đồ! Ngươi hẳn nhận ra quạt lông trong tay có tỏa ra hương thơm, vốn mùi hương này cũng không mang độc tính, chỉ có thể dùng để mê hoặc Yêu Thú. Nhưng ngươi không thể ngờ, mùi thơm này kết hợp cùng một loại khí không màu không mùi từ toát ra từ cơ thể của Hư Không thú lại có thể tạo thành một mê hương đặc thù, chẳng những trở nên vô sắc vô vị, còn có thể bất tri bất giác làm suy yếu giác quan của người hít phải. Pháp lực trong cơ thể cũng nhanh chóng bị độc hương ăn mòn, nhưng nếu không để ý cũng không có cách nào phát hiện ra. Từ đầu đến giờ đã hai lần trúng phải kỳ độc do bản thiếu gia sử dụng, chỉ trách bản thân ngươi ngu ngốc mà thôi.” Phong Thanh Mạch nhìn qua màn sáng vàng kim, thấy hơi thở của Liễu Minh ngày càng suy yếu, liền không khỏi đắc ý cười ha ha đồng thời nói rõ mọi việc.
Liễu Minh dường như không tin những gì tu sĩ áo trắng kia nói ra. Hắn gầm lên giận dữ, sau một thoáng mơ hồ đã biến ra ba đạo hư ảnh giống nhau như đúc, hắc khí toàn thân cuồn cuộn xông vào biển lửa đang thiêu đốt xung quanh.
Ba đạo hư ảnh còn chưa tiếp cận tấm lưới bằng lửa đã bị các loại pháp thuật công kích như đao gió, cầu lửa thậm chí còn có dao băng,.. chằng chịt đánh bật ra.
“Liễu đạo hữu liều mạng như vậy, chỉ sợ không được ích gì!” Lão giả mập mạp thì thào một câu sau đó nhanh chóng biến đổi pháp quyết.
Một tiếng “Ô…ô…n…g”, hào quang tím biếc trên lưới lửa bỗng nhiên rực sáng, mặt ngoài liền hiện ra vô phù văn óng ánh, tất cả pháp thuật chạm phải bề mặt phù văn đều nhanh chóng tan vỡ.
Trải qua công kích mãnh liệt vừa rồi, pháp lực trong cơ thể Liễu Minh dường như đã tiêu hao gần hết, hai đạo hư ảnh đã bị tiêu diệt, bản thể nặng nhọc thở dốc sau đó ngồi phịch xuống mặt đất bên cạnh., lạnh lùng chất vấn hai người Hoàng trưởng lão:
“Tại hạ tự hỏi không có thâm cừu đại hận gì với hai vị, tại sao cứ phải trăm phương ngàn kế dồn ta vào chỗ chết?”
“Hừ, Hoàng mỗ đúng là không có thù oán gì với ngươi, muốn trách thì trách ngươi dám đắc tội với Ma Huyền Tông, khiến cho đến cả Ma Huyền Lệnh cũng được phân phát rộng rãi rồi.” Lão già béo thấy Liễu Minh bình tĩnh như thế, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn chậm rãi trả lời.
“Ma Huyền Lệnh?” Liễu Minh nghe thấy ba chữ liền này không khỏi kinh ngạc.
“Hắc hắc, ngươi làm sao biết được Ma Huyền Tông cùng Kim Ngọc Tông của chúng ta vốn có giao hảo từ lâu. Ta có thể đảm bảo không đệ tử nào của Ma Huyền Tông lại không biết đến cái tên Liễu Minh! Nguyên nhân cũng vì Vô Quang lão tổ của Ma Huyền Tông đã sớm lẳng lặng phát ra Ma Huyền Lệnh, dùng một kiện Pháp bảo chính thức để đổi lấy tính mạng của ngươi cũng vì báo thù cho Tôn nhi! Hôm nay là ngươi tự tìm đến nộp mạng, đừng trách hai chúng ta lòng dạ độc ác.” Phong Thanh Mạch hắc hắc cười lạnh sau đó kể rõ mọi chuyện.
“Hừ, không nghĩ tới Kim Ngọc Tông danh khí không nhỏ lại phải phụ thuộc vào Ma Huyền Tông, điều này cũng nằm ngoại dự tính của Liễu mỗ, nếu ta cẩn thận hơn chắc sẽ không bị tiểu nhân dễ dàng cắn trộm.” Liễu Minh ngồi trong lưới lửa, sau khi nghe thấy toàn bộ liền thở dài một hơi, khép hai mắt lại rồi lặng yên không nói gì nữa.
Phong Thanh Mạch thấy vậy, cười to một tiếng, quạt trắng trong tay rung lên. Khi hắn định tiến lên tự mình kết liễu kẻ thù thì bị lão giả mập mạp ngăn lại.
“Hoàng trưởng lão, ngươi thế này là có ý gì? Kẻ này hôm nay đã bị hai người chúng ta dùng xích diễm pháp trận vây khốn, mặc cho thân thể của hắn mạnh mẽ thì cũng không tránh khỏi bị thiêu đốt thành tro tàn, ta ra tay cũng là muốn tiết kiệm một chút thời gian mà thôi!” Phong Thanh Mạch không khỏi bất mãn lên tiếng.
“Thiếu chủ không cần ra tay, để lão phu dựa vào sức mạnh của pháp trận, khiến cho tên kia phải chịu hình thần câu diệt thì tốt hơn. Dù sao thực lực của hắn vẫn quá mạnh mẽ, nói không chừng vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu, tùy tiện xông lên lỡ hắn liều mạng đồng quy vu tận
thì cái được liền không bù đắp đủ cái mất.” Lão già béo vội vã truyền âm giải thích.
Chẳng biết tại sao, Liễu Minh bị vây trong biển lửa, hiện tại như cá nằm trên thớt đã không còn sức phản kháng nhưng vẫn khiến cho lão già béo cảm thấy lo lắng không thôi.
“Hoàng trưởng lão cẩn thẩn như vậy hẳn có lí của mình, vậy ta nghe theo phân phó của ngươi.” Phong Thanh Mạch nghe vậy khẽ giật, lại nhìn qua Liễu Minh đang ngồi ngay ngắn bất động trong biển lửa, dường như định nói gì lại thôi.
“Thiếu tông chủ chỉ cần đứng sang bên nhìn lão phu từ từ thu thập tiểu tử kia là được.” Lão già béo hắc hắc một tiếng, một tay vung lên, một lá cờ nhỏ đỏ thẫm liền xuất hiện. Cây quạt này vốn chỉ lớn chừng vài tấc không ngờ trong chớp mắt đã dài ra bảy tám xích. Theo từng tráng chú ngữ vang lên, pháp lực trong cơ thể lão giả liền điên cuồng rót vào lá cờ sau đó hướng ngọn lửa trong hư không mà bắn tới.
Một tiếng “Oanh”.
Mặt ngoài lá cờ màu đỏ bỗng có ánh lửa lóe lên, một cột sáng màu đỏ nhanh chóng bắn ra rồi biến mất vào trong biển lửa đằng xa.
Lúc này lưới lửa màu đỏ cũng bắt đầu rung lên, rồi đột nhiên nổ tung, "Phanh" "Phanh" tạo thành vô số mây lửa cuồn cuộn mãnh liệt.
Trong những đám mây kia có thể lờ mờ thấy được phù văn óng ánh không ngừng chớp động. Một tiếng nổ vang lên, hỏa vân đã ồ ạt kéo tới như biển lửa muốn đốt cháy Liễu Minh đang ngồi bất động thành tro tàn.
Phong Thanh Mạch thấy vậy, không khỏi cảm thấy hài lòng.
Theo nhận định của hắn, một khi Hoàng trưởng lão đã hoàn toàn kích phát uy lực của trận pháp thì Liễu Minh hoàn toàn không có cơ hội để tạo nên điều kỳ diệu.
Ngay lúc ngọn lửa hung tàn đã kéo đến bên cạnh, Liễu Minh đột nhiên trừng hai mắt ngăn chặn thế tới như bài sơn đảo hải của hỏa diễm, rồi nhìn về phía hai người bên ngoài mà cười cười.
Lão giả béo mập không khỏi bị dọa cho nhảy dựng nhưng lão còn chưa kịp có hành động kế tiếp đã thấy toàn thân Liễu Minh bên trong biển lửa đột nhiên phát ra kim quang chói mắt. Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, hơn phân nửa hỏa diễm bên trong pháp trận cũng nhanh chóng biến mất không còn chút tăm hơi.
Một tiếng "Rắc", lá cờ màu đỏ trong tay lão già mập mạp lập tức gãy thành hai đoạn. Lão há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng liền trở nên trắng bệch.
Uy lực cắn trả của pháp trận đã khiến lão bị thương không nhẹ.
Phong Thanh Mạch bị một màn vừa rồi làm cho giật mình, nhanh như chớp vung vẩy quạt lông trong tay. Lúc này, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ kéo tới, nhanh chóng dập tắt những tàn lửa còn sót lại.
Kết quả Liễu Minh tưởng như chỉ có thể chờ chết đột nhiên biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại một lá bùa màu vàng nhạt đang nhẹ nhàng rơi xuống, chính là phù lục lực sĩ Hoàng Cân đã tiêu hao hết Linh lực.
Cùng lúc đó, sau lưng Phong Thanh Mạch chợt có khí đen cuốn tới, một bóng đen lờ mờ chui lên từ dưới mặt đất. Chỉ nghe một tiếng "Phanh", một bàn tay bọc trong lân phiến đã phá vỡ cương khí hộ thể, xuyên thủng lưng của hắn.
Một tiếng "Xoẹt".
Phong Thanh Mạch chỉ cảm thấy mát lạnh sau lưng, đau đớn khiến hắn gập người xuống, chỉ thấy ngực của Phong Thanh Mạch đã bị đâm thủng thành một lỗ máu thật lớn, khiến hắn không thể tin được. Trái tim bên trong cũng bị bàn tay kia chụp lấy.
"Không"
Phong Thanh Mạch gào thét đau đớn, điên cuồng huy động quạt lông trong tay, mưu đồ thoát sang một bên.
Nhưng bóng người sau lưng làm sao có thể cho hắn cơ hội đó. Chỉ thấy bàn tay kia không chút do dự bóp nát trái tim của Phong Thanh Mạch. Lại nghe tiếng hổ gầm vang lên, sau đó một con hổ màu đen thình lình xông đến ngoạm đứt đầu lâu của hắn.
Đáng thương cho vị thiếu chủ tội nghiệp của Kim Ngọc Tông, mặc dù pháp bảo đầy người nhưng chưa có cơ hội sử dụng đã bị người ta giết chết.
Bóng người này không ai khác chính là Liễu Minh biến mất nãy giờ.
Thì ra Liễu Minh tuy ngoài miệng đồng ý hợp tác nhưng vẫn luôn để ý đến thái độ của hai kẻ bên cạnh. Khi lão già mập kích nổ pháp trận lớn nhất, hắn liền đem Hoàng Cân lực sĩ biến thành bộ dạng của mình. Bản thể lại nhanh chóng lợi dụng dao động Thiên Địa Linh Lực do vụ nổ tạo ra để tránh khỏi thần thức của hai người Phong Thanh Mạch sau đó liền xuống dưới mặt đất. Đến khi hai người đã hoàn toàn bị hóa thân Hoàng Cân lực sĩ thu hút, hắn mới lặng lẽ xông lên tung ra một kích đắc thủ.
Lại nói độc hương vô sắc vô vị kia tuy rằng lợi hại nhưng với thân thể mạnh mẽ của Liễu Minh, lại dùng thêm một viên Linh Đan giải độc từ trước, độc dược còn sót căn bản không thể gây tổn hại gì cho hắn.
Biến cố vừa rồi xảy ra vô cùng đột ngột, gần như cùng lúc lá bùa vàng kim hiện ra trong pháp trận, Phong Thanh Mạch đã bị Liễu Minh dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết.
Lão già mập mạp khó khăn lắm mới quay đầu nhìn rõ cảnh tượng vừa xảy ra.
"Thiếu tông chủ!"
Đôi mắt Hoàng trưởng lão gần như tóe lửa, lão nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân liền dâng lên Khí diễm màu vàng. Tiếng xương khớp lách cách vang lên. Thân hình của lão cũng bất ngờ trở nên vô cùng cao lớn. Một cỗ linh áp Chân Đan trung kỳ hoàn toàn được phóng thích. Chỉ thấy một bóng tay vung lên nhanh như chớp, vô số quyền ảnh như bão táp mưa sa liên tục đánh về phía Liễu Minh.