Kim Thiên Tứ lúc này chợt lảo đảo thân hình rồi từ từ rơi xuống, “Ầm”
một tiếng, cả người đã nện lên đống đá vụn bên dưới, làm nổi lên một
tầng bụi mù màu xám. Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh, vội vàng thả ra thần thức xem xét tình hình của vị sư huynh đang nằm trên mặt đất, phát hiện khí tức của hắn mặc dù hết sức yếu ớt, khí huyết lại có chút hỗn
loạn nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới an tâm thở
phào một hơi.
Đúng lúc này, Liễu Minh bỗng nhiên biến sắc. Chỉ
thấy thân hình của hắn thình lình trở nên mơ hồ, rồi nhanh chóng biến ảo bốn đạo phân thân giống nhau như đúc đồng loạt tán ra nhiều hướng khác
nhau.
Chỉ nghe từng tràng âm thanh “Vèo” “Vèo” bén nhọn, không
gian xung quanh liền truyền đến từng đợt dao động mãnh liệt, vô số mũi
tên xám xanh không biết từ đâu thình lình hiện ra, vun vút đuổi theo bốn đạo nhân ảnh vừa tán đi không xa.
Ba đạo hư ảnh do Liễu Minh
biến thành trong nháy mắt đã bị làn tên mũi đạn xuyên qua thân thể, liền nhao nhao hóa thành khí đen tán loạn khắp nơi. Chỉ có một đạo nhân ảnh
đột nhiên gầm nhẹ một tiếng. Hai tay lập tức hóa thành vô số quyền ảnh
điên cuồng phát ra, mạnh mẽ gạt đi những mũi tên bắn đến cạnh. Nào ngờ,
sau lưng của bóng đen này vẫn còn hai mũi tên thoát qua được màn chắn do quyền phong tạo thành, thình lình nện lên thân thể của hắn, đồng thời
truyền đến từng tràng va đập “Phanh phanh” khiến hắn cảm thấy trước mắt
đột nhiên tối sầm lại, thiếu chút nữa đã không kìm được mà bổ nhào về
phía mặt đất bên dưới. Bóng đen này chính là bản thể chân chính của Liễu Minh.
Giờ phút này, sau lưng của hắn truyền đến từng trận đau
nhức thấu xương. Chỉ thấy máu thịt be bét xen lẫn với từng đoàn mảnh vụn của giáp bạc trên người, vài miếng lân phiến màu đỏ cũng không tránh
được kết cục chia năm xẻ bảy.
Ma Nhân đằng xa nhìn thấy một kích
bất ngờ của mình lại không thể đắc thủ, khuôn mặt cũng theo đó càng trở
nên khó coi. Những mũi tên xám xanh tưởng như từ dưới đất chui lên này
hóa ra là do ma khí phát ra khi kẻ này tự bạo tứ chi đã lặng yên ngưng
tụ lại một chỗ, lúc này mới đột nhiên giáng cho kẻ địch một kích bất
ngờ.
Vừa rồi nếu không phải Liễu Minh sớm có đề phòng, đồng loạt
triệu hồi Thú Giáp Quyết cùng lân phiến Xích Giao giúp hắn thủ hộ sau
lưng, thật đúng là có khả năng đã bị một kích hung hiểm vừa rồi phân
thây vạn đoạn.
“Hừ! Phản ứng ngược lại rất nhanh! Chẳng qua hiện
nay Cấm Ma Hoàn đã mất đi tác dụng, Cửu Thiên Thành Lôi hẳn cũng không
dễ dàng có thể thả ra, bổn tọa muốn xem tiểu tử ngươi còn có thể giãy
dụa đến khi nào!” Ma Nhân Thiên Tượng cảnh sau khi thở dài một hơi liền
khẽ động thân hình, hóa thành một cỗ ma phong xám xanh cuồng quyển lao
ra.
Liễu Minh thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó không chút
do dự khoát tay, trong nháy mắt ngưng kết thành ba đầu vụ giao màu đen
dài hơn hai mươi trượng. Giao long sau khi thành hình liền gầm rú bổ
nhào về phía đối phương.
“Muốn chết!”
Chỉ nghe từ trong ma phong xám xanh thình linh truyền đến từng tràng thanh âm gào rú, sau
khi điên cuồng xoay tròn một vòng, cỗ quái phong này trong nháy mắt đã
hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, dễ dàng cuốn phăng ba đầu vụ giao đang cản trở phía trước.
Lúc này, một bóng người thình lình lóe lên,
bản thể của Ma Nhân rốt cuộc lao ra từ bên trong của cơn lốc. Sau một
thoáng mơ hồ, tên này đã như thuấn di, xuất hiện một cách quỷ dị trước
mặt Liễu Minh. Chỉ thấy cánh tay của y khẽ run lên, một ngọn trường tiên kéo theo khí diễm ngập trời, đã như thiểm điện lao vút đến trước mặt họ Liễu.
Với khoảng cách gần như thế, Liễu Minh làm sao có thể
tránh thoát. Ngay lập tức, ngọn lửa hung ác kia đã mạnh mẽ ấp xuống,
hoàn toàn bao phủ thân hình của hắn vào bên trong.
Ma Nhân kia
thấy thế liền tươi cười vui vẻ, chỉ thấy y khẽ động ngón tay sau đó phun về phía ngọn lửa sắc tím một ngụm máu tươi, ma diễm đầy trời bỗng
“Phốc” một tiếng bốc cháy rào rạt, rồi hóa thành biển lửa tím biếc.
Không lâu sau, Ma Nhân này lại bấm niệm pháp quyết, hỏa diễm rào rạt
bỗng nhiên hoàn toàn tiêu tán, để lộ một mảnh không gian trống rỗng,
thình lình chỉ còn lại một mảnh phù lục phát ra ánh sáng vàng kim ảm
đạm, đang từ từ rơi xuống, đúng là Hoàng Cân phù lục mà Liễu Minh vẫn
thường mang theo bên người!
‘Liễu Minh’ vừa bị thiêu đốt chẳng
ngờ lại do hóa thân Hoàng Cân biến ảo mà ra, chỉ e bản thể thật sự đã
dùng kế ve sầu thoát xác, kịp thời rời đi trước khi ma diễm ập xuống.
Đúng lúc này, trong hư không mười trượng chếch về phía sau của Ma Nhân, một
bóng người mơ hồ thình lình hiện ra. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp cơ thể cao lớn đang phiêu hốt giữa không trung. đồng thời một tay khẽ vuốt bên hông, bất ngờ xuất ra một cái vỏ kiếm tỏa ra hào quang ánh bạc chớp động.
Đúng là bản thể của Liễu Minh!
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơn, năm ngón tay đặt trên vỏ kiến liền như nước chảy mây trôi liền mạch đánh ra mấy đạo pháp quyết. Chỉ thấy từng đợt hào quang lóe lên
liên tiếp rồi lập tức chui vào bên trong túi kiếm đang đặt bên hông. Sau một khắc, một tiếng ngân thanh thúy lập tức vang vọng khắp nơi, một
thanh tiểu kiếm màu vàng kim dài cỡ vài tấc cũng theo đó lóe hiện kéo
theo một cỗ kiếm ý lạnh lẽo băng giá.
Liễu Minh vừa thấy tiểu
kiếm hiện thân, liền không chút do dự bấm niệm pháp quyết sau dó há
miệng phun ra một đoàn tinh huyết đồng thời hét lớn một chữ “Trảm”.
Tiểu kiếm vàng kim sau khi hấp thụ đại lượng tinh huyết lập tức trở nên mơ
hồ sau đó nhanh chóng biến thành một vật hình cầu lớn chừng ngón cái tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Vật này sau khi xoay tít một vòng liền bất ngờ biến mất tại chỗ.
“Không tốt, là Kiếm Hoàn!”
Ma Nhân ở đằng xa dường như cảm ứng được chấn động, vừa quay người đã nhìn thấy quá trình biến hóa của tiểu kiếm vàng kim, lập tức như đỉa chạm phải vôi, thân
hình không chút do dự bắn ngược về phía sau đồng thời trong miệng không
ngừng lầm rầm chú ngữ, liên tục triệu hồi ma diễm xám xanh như muốn thi
triển một bí thuật lợi hại nào đó. Nhưng tất cả đều đã muộn!
Sau
một khắc, vùng cổ của Ma Nhân thình lình truyền đến cảm giác mát lạnh.
Chỉ thấy từng sợi kiếm khí nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện gần trong gang tấc, rồi bằng tốc độ kinh người đã nhanh chóng ngưng tụ thành một vật
hình tròn tỏa ra ánh vàng rực rỡ, vô tung vô ảnh, bồng bềnh phiêu hốt.
Hơn nửa số ma diễm xám xanh mà Ma Nhân kia khó khăn lắm mới triệu tập
được đã nhanh chóng tán loạn trong không khí.
“Ngươi…”
Lúc này, y vẫn gắng gượng thốt lên một tiếng như để xác minh kết quả khó
tin trước mắt. Chỉ thấy nơi yết hầu của Ma Nhân này thình lình hiện ra
lên một lằn máu li ti, thân hình của y rất nhanh đã bị chia cắt với thủ
cấp bên trên, liền run rẩy từ từ rơi xuống. Một chiếc roi dài màu tím
cũng theo đó rơi ra từ cánh tay phải của thân xác không đầu này.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Hắn là bị ép đến bước đường cùng mới thi triển thủ đoạn bảo mệnh còn lại.
Kiếm Hoàn vừa dùng bí thuật đặc thù của Thái Cương Kiếm Quyết phong ấn
không bao lâu đã thể hiện khả năng thuấn di kỳ diệu cùng uy năng to lớn
vượt ngoài sự tưởng của hắn.
Từ lúc Liễu Minh lợi dụng hóa thân
Hoàng Cân để dẫn dắt sự chú ý của đối phương đến khi mở ra phong ấn trên kiếm nang để rồi bất thần tung ra một chiêu cắt hạ thủ cấp của Ma Nhân, tất cả chỉ diễn ra không quá thời gian một hơi thở.
Mặc dù Ma
Nhân kia đã bị lượng lực pháp tắc của giới diện không ngừng áp chế, thực lực của y theo đó không thể phát huy quá mức ba thành so với bình
thường cộng thêm trước đó đã thụ trọng thương, nhưng dù sao kẻ này cũng
là Ma Nhân Thiên Tượng cảnh hàng thật giá thật. Nếu như Liễu Minh lỗ
mãng vận dụng
Kiếm Hoàn từ trước, hiển nhiên không thể dễ dàng đắc thủ
như vừa rồi.
Thành thật mà nói, cho dù Kiếm Hoàn có sở hửu sức
mạnh nghịch thiên nhưng đụng phải Ma Nhân Thiên Tượng thời kỳ toàn thịnh cũng tuyệt đối không thể tái hiện một màn nhất kích tất sát như hiện
tại, nếu không Liễu Minh cũng không cần kéo dài trận chiến đến tận bây
giờ mới cắn răng vận dụng thủ đoạn cuối cùng này.
Đúng lúc này,
trước mặt hắn thình lình lóe lên một tia sáng óng ánh, thì ra viên cầu
hình tròn sau khi diệt sát kẻ thù đã thuấn di quay về, chỉ là hào quang
bên ngoài của nó đã trơ nên vô cùng ảm đảm. Có lẽ một kích vừa rồi trong nháy mắt đã tiêu hao lượng lớn kiếm ý khủng bố hàm súc bấy lâu.
Liễu Minh trong lòng khẽ động, một tay không chút chậm trễ vỗ nhẹ vỏ kiếm
bạc nhạt bên hông, viên châu vàng kim liền theo đó chui tọt vào trong.
Mặt ngoài vỏ kiếm sau khi lưu chuyển một hồi ngân mang bạc nhạt liền lần nữa biến mất không chút tung tích.
Đúng lúc này, trong hư không
thình lình truyền đến một tiếng kêu kỳ quái, Liễu Minh không chút chậm
trễ quay đầu nhìn lại, liền có chút hoa dung thất sắc. Hắn vừa rồi mải
mê quan sát lần đầu Kiếm Hoàn đại triển thần uy, không chú ý tới đầu lâu của tên Ma Nhân kia không có rơi xuống cùng với thân thể mà lơ lửng một cách quỷ dị giữa không trung. Chỉ thấy máu tươi quanh cổ của y đã hoàn
toàn ngưng kết, bên ngoài còn có một tầng ma khí xám xanh không ngừng
lượn lờ.
Lúc này, Ma Nhân kia thình lình há miệng phun ra một
đoàn ma khí, mưu đồ chộp lấy trường tiên màu tim đang nằm xiêu vẹo trên
mặt đất.
“Mơ tưởng!”
Đã nghiệm qua uy năng của chiếc roi
kỳ quái kia, Liễu Minh làm sao còn để cho đối phương thực hiện mưu đồ
của mình. Chỉ thấy hắn vỗ nhẹ túi Dưỡng Hồn bên hông, một đoàn sương mù
màu đen liền cuộn cuộn tuôn ra, sau khi xoay tròn trên không, để lộ ra
một Phi Lâu tóc xanh rậm rạp, đúng là Phi Nhi.
Phi Nhi vừa hiện
thân liền bay thẳng về phía trường tiên sắc tím đang nằm trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Liễu Minh không chút chậm trễ thúc giục đôi cánh sau lưng,
lập tức hóa thành một đạo độn quang màu bạc đuổi theo đầu lâu Ma Nhân ở
phía xa.
Phi Nhi sau vài phen nhô lên hụp xuống, đã suýt soát
vượt qua ma khí xám xanh để tiếp cận sợi Ma tiên ở phía trước. Khi
khoảng cách còn không đến trăm trượng, linh sủng này liền phóng ra vô số lọn tóc màu lục từ từ quấn lây sợi roi ở phía trước.
Đầu lâu của Ma Nhân thấy vậy lập tức cả kinh. Sau một thoáng do dự, y liền cắn răng xoay người phá không bỏ trốn đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm
một tràng pháp quyết khó hiểu.
Phi Lâu lúc này đã quấn được cây
roi màu tím, đang muốn lôi kéo trở lại thì thấy ma khí xám xanh do Ma
Nhân kia phun ra thình lình quay tít một vòng rồi dung nhập toàn bộ vào
thân roi. Lập tức mặt ngoài trường tiên nổi lên một đám phù văn tím
nhạt, đồng thời linh quang chợt hiện, tản mát khí tức lạ lẫm vô cùng
khủng bố.
“Phi Nhi, không cần để ý đến bảo vật đó nữa, mau tránh ra!”
Liễu Minh khẽ dùng thần niệm quét qua, sắc mặt tức thì đại biến, độn quang
trên thân cũng theo đó dừng lại. Lúc này, hắn nhanh chóng ra lệnh cho
Phi Nhi, đồng thời khẽ run tay áo thả Trọng Thủy Châu sau đó điên cuồng
quán chú pháp lực vào đó, thả ra một tầng hơi nước màu đen nhanh chóng
bao bọc lấy thân thể.
Phi Nhi nghe vậy lập tức giật mình, làn tóc rậm rập lập tức cuộn lên ném văng chiếc roi quỷ quái đi thật xa đồng
thời không chút chậm trễ hóa thành ánh sáng màu lục phá không mà đi.
Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên!
Trường tiên kỳ dị sau khi văng ra xa bỗng nhiên thình lình nổ tung, tạo thành
một đám mây hình nấm màu tím cao hơn trăm trượng. Vật này dù sao cũng là pháp bảo hàng thật giá thật, sức công phá khi nổ tung mạnh mẽ không cần phải nghĩ. Chỉ thấy tử khí lập tức ào ào tuôn ra, điên cuồng giằng xéo
cảnh vật bốn phương tám hướng. Mấy ngọn núi còn sót lại chịu ảnh hưởng
của dư chấn trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn tán loạn khắp nơi.
Liễu Minh chỉ cảm thấy mặt ngoài Trọng Thủy Châu không ngừng truyền đến ba
động Linh lực vô cùng khủng bố. Cả tầng sóng nước cũng theo đó lay động
mãnh liệt kéo theo từng vết rạn từ từ hiện ra.
Đúng lúc này, một
đạo tinh quang từ dưới mặt đất thình lình phóng thẳng lên trời, trong
nháy mắt ôm chầm lấy Phi Nhi, suýt soát tránh khỏi đạo đạo xung kích của khí lưu màu tím sau lưng. Sau đó cả hai liền lảo đảo ngã nhào trên đất, người vừa rồi thì ra là Kim Thiên Tứ!
“Mau đuổi theo!”
Kim Thiên Tứ sau khi đứng vững thân hình liền mở miệng truyền âm một câu
rồi nhanh chóng xé nát một tấm phù lùng màu vàng tạo thành vòng bảo hộ
bao phủ hắn và Phi Nhi vào trong
Liễu Minh nghe vậy lập tức tỉnh
ngộ liền mặc kệ xung kích của sóng khí, gấp rút thu hồi Trọng Thủy Châu. Chỉ thấy đôi cánh màu bạc sau lưng lần nữa vỗ động, phát ra từng trận
cuồng phong gào thét, ánh sáng liền lóe phóng nhanh theo phương hướng mà Ma Nhân kia vừa bỏ trốn. Nhưng qua một đoạn thời gian trì hoãn như vậy, chiếc đầu lâu đã sớm bỏ xa bọn họ vài dặm.
Giờ phút này, đầu lâu của Ma Nhân đã phát giác ánh sáng bạc chớp động sau lưng, bèn cắn răng
phun ra một đoàn tinh huyết tạo thành một đoàn sương máu. Làn sương này
nhanh chóng hòa lẫn với ma khí xám xanh, lại khiến cho vô số ma văn quỷ
dị nhảy lên không ngớt. Lập tức độn quang bao bọc đầu lâu liền biến
thành một đạo ánh sáng màu máu kích xạ lao đi, trong chớp mắt đã vượt
qua khoảng cách mấy trăm trượng rồi biến mất ở phía chân trời với một
tốc độ không thể hình dung.
“Huyết Độn Thuật!” Liễu Minh thấy vậy liền lộ ra một chút kinh ngạc.