Nếu Liễu Minh có thể sử dụng Ngự Kiếm Thuật kết hợp với Ngân Dục Sí của
Thú Giáp Quyết thì may ra còn có thể đuổi kịp, nhưng sau một hồi kịch
chiến lúc nãy, đôi cánh sau lưng đã mang đầy vết thương, lực lượng của
Kiếm Hoàn cũng không còn lại bao nhiêu, nếu không ân cần chăm sóc trong
kiếm nang một khoảng thời gian nữa thì không thể sử dụng được.
(*Ngân Dục Sí: đôi cánh thịt màu bạc)
Với tốc độ kinh người hiện tại của đối phương thì có đuổi cũng không kịp nữa rồi.
Sau khi thở dài một hơi, Liễu Minh liền quay người rồi chậm rãi bay về phía Kim Thiên Tứ, vừa đến gần mới có chút bất đắt dĩ nói:
"Kim sư huynh, để cho hắn chạy thoát mất rồi, huynh có tính toán gì không?"
"Chạy mất à! May mà ngươi đã tu luyện Kiếm Hoàn thành công, nếu không tình
huống hôm nay quả thật vạn phần hung hiểm. Giờ đây tên Ma Nhân này đã bị trọng thương, cũng đã tự bạo pháp bảo trong tay, hắn không thể sinh ra
uy hiếp gì đối với chúng ta nữa. Ta chỉ tổn hao chút ít nguyên khí,
không phải vấn đề lớn. Nhưng vừa rồi động tĩnh quá lớn, nơi này không
thể ở lâu, chúng ta hãy đi đến chỗ khác rồi nói chuyện." Kim Thiên Tứ
nhìn Liễu Minh một cái thật sâu rồi lắc đầu nói, đồng thời liên tục dán
lên mình mấy đạo phù lục cùng nuốt vào mấy viên đan dược, lúc này khí
sắc mới tốt hơn mấy phần.
"Cũng tốt" Liễu Minh tự nhiên không chút ý kiến!
Bên cạnh đấy, Phi Nhi khi nãy bị trùng kích bởi vụ tự bạo trường tiên nhưng đã được Kim Thiên Tứ cứu giúp kịp thời, nên ngoại trừ đầu tóc xanh cháy một ít cũng không có gì đáng lo ngại.
Liễu Minh vỗ nhẹ dưỡng hồn đại, thu đầu linh sủng này lại.
Sau khi hai người thu hết những vật còn sót lại ở phụ cận liền bấm pháp
quyết, một đám mấy đen nâng hai người lên rồi hóa thành một đạo độn
quang màu đen phá không bay đi.
Hai người mới bay được không lâu thì chân trời phía đối diện bỗng nhiên xuất hiện một đạo độn quang màu vàng bay nhanh đến.
Vẻ mặt Liễu Minh khẽ động, mây đen dưới chân hơi chậm lại, đồng thời ngẩng mặt nhìn về phía xa.
"Xem ra Cầu sư đệ đã đến." Kim Thiên Tứ bên cạnh nhìn lướt qua rồi chậm rãi nói.
Đạo kim quang có tốc độ cực nhanh, chỉ mấy cái chớp động đã đến trước mắt.
Sau khi hào quang thu liễm liền hiện ra thân ảnh hai người Cầu Long Tử
cùng Long Nhan Phỉ.
"Kim sư huynh cùng Liễu sư đệ đều ở đây, vậy
tên Ma Nhân đâu? Kim sư huynh, ngươi ... ngươi bị thương?" Cầu Long Tử
sau khi nhìn thấy Kim Thiên Tứ cùng Liễu Minh, sắc mặt hơi buông lỏng,
nhưng khi nhìn kỹ Kim Thiên Tứ thì sắc mặt liền thay đổi.
"Tên Ma Nhân kia đã bị trọng thương. Hắn đã bỏ trốn đi xa rồi, không cần đuổi
theo nữa. Ta chỉ bị thương nhẹ, đã ăn một ít linh dược rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi, không có gì đáng lo ngại. Đúng rồi, các đệ
tử khác đâu?" Kim Thiên Tứ vung nhẹ tay áo, hỏi.
"Sư huynh vậy mà đánh lui những tên Ma Nhân kia, thật không hổ là ... Ha ha, sau khi
chúng ta chia tay mấy ngày trước, ta mang theo đám La sư đệ đến chỗ cửa
vào di tích ở một sơn cốc, lại gặp một đám yêu tu thực lực cực kỳ cường
hãn, giao thủ không được mấy hiệp liền có một sư đệ vô ý vẫn lạc, còn có mấy người thụ thương. Vì vậy ta mang những đệ tử còn lại nghĩ cách bỏ
trốn, đang trên đường bỏ chạy lại thấy Long sư muội bị hai tên đệ tử Ma
Huyền Tông đuổi giết, liền ra tay đánh chết hai tên đấy. Sau khi nghe
Long sư muội nói ngươi bị mấy tên Ma Nhân vây khốn ở đây, ta liền để La
sư đệ mang theo những đệ tử còn lại đi tìm chỗ chữa trị vết thương, còn
ta mang theo Long sư muội chạy đến đây." Cầu Long Tử nghe vậy vốn cười
ha hả vài tiếng, nhưng lại dần dần trở nên buồn bã.
"Ngươi nói
sai rồi. Thật ra, ta có thể bình yên vô sự là nhờ có Liễu sư đệ. Những
tên Ma Nhân kia vốn là đến từ đại luc Vạn Ma, ma công có thêm Chân Ma
chi khí nên rất lợi hại, thực lực sau khi hợp thể không ngờ có thể đạt
đến cảnh giới Thiên Tượng, nếu không phải Kiếm Hoàn của Liễu sư đệ đại
triển thần uy thì ta đã lâm vào hiểm cảnh rồi." Kim Thiên Tứ cười khổ
một tiếng.
"Thiên Tượng Cảnh! Kiếm Hoàn!"
ctt nghe thấy
vậy như hít một hơi khí lạnh, hai mắt tỏa sáng không ngừng dò xét Liễu
Minh từ đầu tới chân..., giống như đang nhìn một con thú quý hiếm.
Long Nhan Phỉ đang đứng một bên cũng không giấu được vẻ giật mình trên khuôn mặt, đôi mắt nhìn Liễu Minh chằm chằm không rời.
Đối với kiếm tu Chân Đan Cảnh mà nói, có thể tu thành Kiếm Hoàn là việc
không biết bao nhiêu người ước mơ tha thiết, vậy mà Liễu Minh mới đạt
tới cảnh giới giả đan lại có thể làm được, sao không làm cho hai người
vô cùng hoảng sợ cùng ghen ghét.
Long Nhan Phỉ đã từng đối mặt trực tiếp với những ... tên Ma Nhân đấy nên càng biết rõ thực lực khủng bố của chúng.
"Kim sư huynh quá khen! Kiếm Hoàn của ta mới chỉ ngưng tụ thành, thậm chí
còn chưa định hình xong bước cuối cùng, lúc trước mạo muội vận dụng đã
làm phí hết bao công sức nuôi dưỡng bấy lâu nay. Đúng rồi, bọn yêu tu
trong lời nói của Càu sư huynh chẳng lẽ là tu sĩ Thiên Yêu Cốc?" Liễu
Minh nghe vậy liền cười haha mấy cái rồi chuyển chủ đề.
"Chắc là
không phải, bọn yêu tu này nhìn mặt rất lạ, công pháp cũng kỳ lạ, hoàn
toàn khác với đệ tử Thiên Yêu Cốc. Lúc chúng ta chạy trốn, chúng cũng
không hề đuổi theo, chỉ sợ là Yêu tộc ở đại lục khác." Cầu Long Tử lắc
đầu nói.
Liễu Minh nghe xong câu chuyện, ánh mắt chớp lên, cũng không nói thêm cái gì nữa.
“Xem ra hành trình đến phế tích Thượng giới lần này còn muốn nguy hiểm hơn
nhiều so với dự đoán của chúng ta. Nơi này cũng không thích hợp để trò
chuyện, chúng ta vẫn nên quay về nơi đóng quân rồi nói tiếp.” Kim Thiên
Tứ nghe vậy càng trở nên trầm mặc.
Cầu Long Tử cùng Long Nhan Phỉ tự nhiên không có ý kiến gì khác, thế nhưng Liễu Minh lại đột nhiên ôm
quyền nói ra: “Đã như vậy, Kim sư huynh cùng mọi người cứ đi trước một
bước vậy. Hai vị đạo hữu của Âu Dương thế gia vẫn đang ẩn náu ở gần đây, tại hạ muốn tìm hai người đó rồi mới trở lại tụ hợp cùng mọi người.”
“Liễu sư đệ đang muốn nói đến tỷ muội nhà Âu Dương phải không? Vừa rồi ta
cùng Long sư muội tình cờ phát hiện nơi ẩn thân của các nàng vì vậy đã
mời cả hai trở về điểm tập kết trước rồi.” Cầu Long Tử ha ha cười nói.
“Nếu thật như vậy thì quá tốt rồi.” Liễu Minh nghe vậy liền buông lỏng sắc mặt, gật đầu nói dạo.
Hai canh giờ, đoàn người Thái Thanh Môn đã đi đến một sơn cốc được bao phủ
trong sương mù. Cầu Long Tử thân ở giữa không trung, lúc này khẽ nhấc
một tay bắn ra một đạo quang mang, rơi xuống sơn cốc bên dưới. Lập tức
biển sương vốn dĩ bất động cũng nhanh chóng lộ ra một lỗ hổng lớn chừng
mấy trượng. Bốn người thấy thế, liền lần lượt bay
vào. Sau khi bọn họ
tiến vào, biển sương lại lần nữa khôi phục vẻ tỉnh lặng vốn có.
Sau khi hạ xuống, Liễu Minh liền cẩn thận quan sát bốn phía. Không thể
không thừa nhận, vị Cầu sư huynh kia đã chọn một nơi đóng quân tương đối tốt, ba mặt là núi cao vây quanh, miệng hang lại nằm ở ven sông, quả
thật thích hợp để bọn họ dùng làm nơi ẩn náu tạm thời.
Trong cốc
dị thường u tĩnh, bốn phía còn có không ít quái thạch lởm chởm chồng
chất bốn phía, có những phiến đá khổng lồ to lớn như một tòa lầu các của nhân loại, lại có những phiến đá nhỏ hơn nhưng cũng cao ngang đầu
người.
Cầu Long Tử sau khi bước nhanh về phía một khối cự thạch
cao chừng ba bốn trượng liền giơ một tay lên. Lập tức, khối cự thạch
liền dịch sang một bên, để lộ ra một cửa động tối đen như mực. Sau khi
bốn người bước vào, cự thạch mới chậm rãi khép lại, lần nữa đem sơn động vừa rồi hoàn toàn che giấu.
“Kim sư huynh, Cầu sư huynh, các
ngươi đã trở lại rồi.” Bọn họ vừa bước vào trong động đã thấy một gã
thanh niên tướng mạo thanh tú ôm quyền chạy ra đón chào, đúng là La
Thiên Thành.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua bốn người vừa
tiến vào. Khi nhìn đến Liễu Minh, La Thiên Thành dường như có chút bất
ngờ nhưng rất nhanh liền khôi phục thần sắc như cũ.
Liễu Minh thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng.
Một lát sau, cả nhóm đã băng qua một thông đạo không dài lắm để tiến vào
một động quật nằm sâu bên trong. Không ngờ bên trong lại có hang động
rộng rãi như thế, diện tích không dưới một mẫu. Chung quanh còn một ít
Nguyệt Quang thạch khảm nạm trên tường, không ngừng chiếu sáng khắp nơi
tạo cảm giác vô cùng thông thoáng.
Những đệ tử khác của Thái
Thanh Môn vốn đang chia ra khoanh chân nghỉ ngơi bên trong, thấy bọn họ
tiến đến lập tức đồng loạt đứng dậy. Nhân số ở đây so với khi Liễu Minh
rời đi rõ ràng đã thiếu đi mấy người. Hơn nữa tình huống của mọi người
đều không tốt lắm, đại đa số đều mang theo vết thương nặng nhẹ khác nhau trên thân thể, thoạt nhìn ai ai cũng có vẻ uể oải không còn chút phấn
chấn. Thậm chí tại một góc kín đáo bên trong sơn động còn có thể nhìn
thấy một gã đệ tử đang rơi vào mê man bất tỉnh.
Tỷ muội Âu Dương
giờ phút này cũng đứng trong đám người, nhìn thấy Liễu Minh đi tới,
trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng. Liễu Minh thấy liền gật đầu đáp lễ
với hai cô gái này.
Cả hai vừa rồi đã trải qua một phen chém chém giết giết, sau đó lại bị buộc phải bỏ chạy thục mạng. Hiện giờ, trải
qua một phen nghỉ ngơi, sắc mặt so với trước đã tốt lên không ít nhưng
vẫn còn có chút tái nhợt, nhất là Âu Dương Cầm, hai đầu lông mày còn ẩn
ẩn mang theo một tầng hắc khí mỏng manh quanh quẩn, khí sắc theo đó
thoạt nhìn có chút bất ổn.
Ánh mắt Âu Dương Thiến nhìn về phía
Liễu Minh có chút chờ mong như chất chứa ngàn lời muốn nói nhưng nàng ta nhìn thấy mọi người xung quanh liền im lặng, nuốt ngược ý ngọc vào
trong bụng. Những đệ tử Thái Thanh Môn khác nhìn thấy hai vị lĩnh đội
Chân Đan cảnh là Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử đã trở về đều lộ ra thần
sắc mừng rỡ.
Những kẻ này bình thường đều là nhân vật xuất chúng
trong số những đệ tử nội môn cùng thế hệ, lại thêm không ngừng thụ hưởng sự coi trọng của trưởng bối cùng chưởng tòa thân cận nên vô tình sinh
ra chút ít tự phụ. Bọn họ đều nghĩ vạn nhất không thể địch lại kẻ thù
thì sử dụng bản lãnh của mình để chạy thoát cũng không phải việc gì khó
khăn, cho nên lúc trước mới không ngừng tranh đấu, trổ hết tài năng để
giành lấy một danh ngạch tiến vào nơi này.
Vốn bọn họ đều bị cái
gọi là đại cơ duyên ba vạn năm mới xuất hiện một lần làm cho mờ mắt, nào ngờ vừa mới tiến vào phế tích thượng giới này một thời gian ngắn liền
gặp biến cố liên tiếp khiến cho cả bọn kẻ chết, người bị thương. So với
vết thương trên thân thể, tâm tính bên trong càng xảy ra biến hóa long
trời lở đất, không ít kẻ đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin của bản thân.
Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử, hai vị dẫn đội Chân Đan cảnh trong mắt bọn
hắn đã trở thành tấm bùa hộ mạng lớn nhất. Lúc này, nhìn thấy hai người
lành lặn trở về lại thêm Liễu Minh vốn tưởng cửu tử nhất sinh cũng thình lình quay lại khiến cho tâm tình cả đám không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Kim Thiên Tứ sau khi quan sát tình huống của những đệ tử có mặt ở đây liền
nhã nhặn tươi cười đồng thời lên tiếng trấn an mọi người một phen tiếp
đó lại cùng với Cầu Long Tử đi tới bên cạnh gã đệ tử bị hôn mê nọ.
Liễu Minh thấy vậy cũng nhanh chóng bước tới, sau đó những đệ tử còn lại cũng từ từ lại gần chỗ ba người.
Lúc này, Cầu Long Tử mới đỡ tên đệ tử đang hôn mê kia ngồi dậy. Liễu Minh
lúc trước còn không biết kẻ đó là ai, giờ phút này mới nhận ra vị đồng
môn thân mang trọng thương kia không ai khác chính là Ôn Tăng. Chỉ thấy
họ Ôn hai mắt nhắm nghiền, áo bào trên người loang lỗ vết máu hiển nhiên kẻ này thân mang trọng thương, sau khi về đây mới kịp thời ăn vào bí
dược chữa thương.
Kim Thiên Tứ sau khi xem xét một chút tình
huống liền lấy ra một miếng đan dược nhét vào trong miệng vị sư đệ họ Ôn kia. Trong lúc Cầu Long Tử cùng Kim Thiên Tứ thấp giọng trò chuyện với
nhau, Liễu Minh đã dần dần minh bạch ngọn nguồn sự việc.