“Tốt, với năng lực của hai ngươi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.” Kim
Thiên Tứ nhìn hai người, hơi trầm ngâm, sau đó liền gật đầu.
Liễu Minh vốn là người theo ý định của hắn, thực lực tự nhiên là không thể
nghi ngờ, mà La Thiên Thành thân mang Đô Thiên Linh Thể, cũng có thể nói gần như là bất tử, nếu bàn về việc bảo vệ tính mạng thì những người ở
đây chỉ sợ không ai có thể hơn được hắn, mà tham gia loại hành động nguy hiểm như thế này thì hoàn toàn phù hợp.
“Khục khục, sư huynh, tại hạ cũng nguyện ý đi đến đó.” Đúng lúc này thì phía sau đám người vang lên âm thanh ho nhẹ rồi nói ra.
Mọi người quay đầu nhìn lại, làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc thì người nói chuyện lại chính là Ôn Tăng.
Liễu Minh nhìn Ôn Tăng, người này tuy rằng đã tỉnh lại nhưng mà sắc mặt vẫn
lộ ra vẻ u ám như trước, mà khí tức trên người khá uể oải, hiển nhiên là thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ôn sư đệ, việc này có
phong hiểm nhất định, những trận đánh trực diện hẳn là không thể tránh
được, mà hiện nay thương thế của ngươi vẫn chưa lành, vẫn cần tĩnh dưỡng khôi phục, không cần quá mức miễn cưỡng, dù sao thì thời gian bên trong phế tích này vẫn còn dài.” Kim Thiên Tứ nhìn hắn, lắc đầu nói.
“Theo lời của sư huynh thì phải chăng chỉ cần thương thế của Ôn mỗ khỏi hẳn
thì liền có thể tham gia vào việc này?” Ôn Tăng thấy ánh mắt mọi người
nhìn mình thì mặt không biểu tình, nói.
“Nếu thương thế của sư đệ đã khỏi hẳn thì tự nhiên có thể tham gia lần hành động này, nhưng mà
tình hình của ngươi hiện tại...Lông mày Kim Thiên Tứ hơi nhíu lại, tựa
như muốn dùng lời nói khác để thuyết phục Ôn Tăng.
“Tốt, chỉ cần thương thế của ta khỏi hẳn là được, cái này cũng dễ dàng thôi!”
Ôn Tăng lớn tiếng trả lời một câu, cắt đứt lời nói của Kim Thiên Tứ, theo
đó một tay vung lên, một tấm phù lục màu xanh hiện ra, “Phạn” một tiếng
liền hóa thành từng đoàn sương mù màu xanh bao phủ thân hình của hắn vào trong đó, mà bên trong có những quang văn màu xanh tuôn ra, ẩn hiện bên trong.
Bọn người Kim Thiên Tứ và Cầu Long Tử thấy vậy thì tự
nhiên liền lộ ra vẻ kinh ngạc, mà những đệ tử khác của Thái Thanh Môn
cũng nhao nhao nghị luận.
Bên trong sương mù, thần sắc Ôn Tăng
ngưng trọng, mười đầu ngón tay liên tục bấm niệm pháp quyết, trong miệng phát ra những chú ngữ cổ quái, kết quả sương mù bốn phía liền truyền
đến những âm thanh trầm thấp, tựa như là quỷ khóc.
Sau một khắc
thì mọi người trong động quật cảm thấy gió lạnh nổi lên, thanh sắc hào
quang lăng không bốn phương tám hướng bỗng nhiên hiện ra, sau đó bay về
phía Ôn Tăng.
Sau một lát thì thanh quang và sương mù hòa vào với nhau, hóa thành một cái kén sương mù màu xanh, hoàn toàn bao phủ Ôn
Tăng lại bên trong, mà cái kén này giống như là có sinh mạng, co rụt bất định theo tiết tấu nào đó.
Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt lóe lên.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, cái kén sương mù này sau khi căng rụt một lần thì khí tức suy yếu của Ôn Tăng lại được tăng thêm một phần.
Những người khác tự nhiên cũng nhận ra việc này, tự nhiên dẫn đến một hồi bạo động.
“Kim sư huynh, chẳng lẽ lại là...” Cầu Long Tử lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó hướng đến Kim Thiên Tứ hỏi một câu.
“Đúng vậy, hẳn là Nguyên Chú Thuật Hồi Xuân không sai rồi.” Kim Thiên Tứ khẽ chau mày, nói.
Liễu Minh nghe vậy thì cả kinh, ngày đó trong Thiên Yêu Bí Cảnh, hắn cũng đã thấy Khuê Mộc tôn giả từng thi triển ra Khô Mộc Phung Xuân đại pháp,
sau đó khi trở lại tông môn thì hắn cũng tìm đọc qua những điển tịch
liên quan, thì trong Thái Thanh Môn cũng có bí thuật loại này có thể để
cho bản thân trong thời gian ngắn có thể khôi phục lại. Mà Nguyên Chú
Hồi Xuân Thuật theo như lời của Kim Thiên Tứ cũng là một loại trong đó.
Thuật này chính là thông qua một loại chú thuật đặc thù, kích thích tiềm năng trong cơ thể, có thể tiến hành chữa trị ngoại thương trong thời gian
ngắn, thân thể trong chớp mắt có thể khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng mà thuật này cũng giống với Khô Mộc Phùng Xuân đại pháp, đối với thọ
nguyên của bản thân mình cũng có hao tổn không ít, cho nên không dưới
tình huống đặc biệt thì tuyệt đối không có người nào chịu phong hiểm như vậy để vận dụng bí thuật này.
Thời gian qua một phút đồng hồ thì kén sương mù cũng yên ổn trở lại, “Phốc” một tiếng tán loạn, mà sương
mù sau khi tán đi thì lộ ra thân hình của Ôn Tăng.
Chỉ có điều
lúc này thì bệnh trạng trên mặt hắn đều không còn mà chuyển thành vẻ mặt hồng nhuận phơn phớt, khí tức tràn đầy, đâu còn có thể nhìn thấy dáng
vẻ trọng thương vừa rồi nữa.
Biến hóa trước sau của Ôn Tăng khiến cho những người đứng ngoài thấy vậy cũng xôn xao, sau đó cũng không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ.
“Kim sư huynh, không biết là bây giờ ta có thể tham gia hành động lần này
hay không?” Ôn Tăng tựa hồ rất hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, sau khi nhìn về phía La Thiên Thành và Liễu Minh thì âm thanh
vang lên, mở miệng hỏi.
“Ôn sư đệ đã quyết tâm như vậy thì hãy tham gia lần này vậy.” Kim Thiên Tứ thấy tình cảnh này thì cũng chỉ nhàn nhạt đáp ứng.
Thời gian sau đó cũng có hai gã đệ tử đã khỏi hẳn, nhưng mà thực lực cũng
tương đối yếu kém, muốn tham gia lần hành động này, nhưng mà Kim Thiên
Tứ và Cầu Long Tử sau khi thảo luận một phen thì liền từ chối yêu cầu
của hai người này.
Cuối cùng thì chỉ có vẻn vẹn Liễu Minh, La
Thiên Thành, Ôn Tăng và Kim Thiên Tứ cùng nhau tham dự lần hành động này của Thiên Công Tông.
Đối với nhân số nhiều ít thì Kim Thiên Tứ
ngược lại cũng không thèm để ý, chỉ dặn dò mấy người chuẩn bị một chút,
sau nửa ngày thì lập tức xuất phát, sau đó thì liền tìm nơi hẻo lánh,
nhắm mắt dưỡng thần.
Liễu Minh ngược lại cũng không có chuẩn bị
gì, đi tới bên canh tỷ muội Âu Dương, dặn dò hai nử tử này với đệ tử
Thái Thanh Môn tận lực cùng nhau hành động, chú ý đến an nguy của bản
thân.
Tỷ muội Âu Dương Thiến trải qua một phen sóng gió lúc trước đã hiểu rõ hơn ai hết về mức độ hỗn loạn của địa phương quỷ quái này vì vậy liền không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Liễu Minh sau khi trò chuyện với hai cô gái này vài câu liền chủ động tìm đến một hang động
vắng vẻ khác. Khi hắn đang định ngồi xuống lại thình lình nghe được
tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, đồng thời một hương thơm dịu nhẹ
cũng theo đó truyền đến.
Ngay lập tức, Liễu Minh liền giật mình xoay người lại, chỉ thấy Long Nhan Phỉ đã nhẹ nhàng bước tới bên cạnh.
“Xem ra quan hệ giữa Liễu sư đệ và hai vị cô nương kia quả thật không tầm
thường. Từ khi đặt chân đến mảnh phế tích Thượng giới này, ngươi đối với các nàng có thể nói là vô cùng chu toàn. Nếu ta đoán không sai bọn họ
hẳn là hồng nhan tri kỷ của sư đệ.” Long Nhan Phỉ sau khi nhìn qua hai
tỷ muội Âu Dương Thiến đằng xa liền làm ra điệu bộ giống như cười mà
không phải cười.
“Long sư tỷ nói đùa!” Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình, lập tức lắc đầu cười cười.
“Việc riêng của Liễu sư đệ, ta cũng không tiện hỏi đến. Chỉ có điều sư đệ chớ quên, Già Lam muội muội vẫn luôn chờ ngươi tại Phiêu Miểu Phong.” Long
Nhan Phỉ không đợi Liễu Minh nói xong đã nghiêm giọng lên tiếng cắt lời.
“Sư tỷ quả thật đã hiểu lầm gì đó. Tại hạ nhận được ủy thác của gia tộc Âu
Dương, một khi vẫn còn ở trong phế tích Thượng giới phải một mực chiếu
cố đến sự an toàn của hai vị tiểu thư
nhà họ.” Liễu Minh không còn cách
nào khác đành mở miệng giải thích vài câu.
“Nói như vậy ta đã
hiểu lầm Liễu sư đệ rồi, hy vọng những lời ngươi vừa nói đều là sự
thật.” Long Nhan Phỉ nghe xong, sắc mặt liền có chút hòa hoãn, sau khi
nhàn nhạt vài câu liền xoay người bỏ đi.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi vò đầu bứt tai, thở dài một hơi sau đó mới nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống.
Tầm nửa ngày sau, bốn đạo độn quang màu sắc khác nhau đã vô thanh vô tức phóng nhanh về phía chân trời.
Mấy ngày về sau, tại một chân núi nằm lẫn trong rặng rặng mây đen, bốn đạo
độn quang đã đồng loạt hạ xuống, đúng là bốn người Kim Thiên Tứ đã một
đường chạy đến nơi này. Lúc này, cả nhóm mới tùy ý tìm một bãi đất trống để nghỉ ngơi đồng thời ngẩng đầu quan sát xung quanh, chỉ thấy cảnh vật bốn phía vô cùng hoang vu, cây cối cũng không có bao nhiêu.
“Có lẽ đúng là nơi này rồi.” Kim Thiên Tứ nhìn lướt qua địa đồ trong tay sau đó không nhanh không chậm lên tiếng.
Liễu Minh lúc này khép chặt hai mắt đồng thời chậm rãi thả ra thần thức quan sát thật phạm vị mười dặm xung quanh, kết quả lại không thể phát hiện
bất cứ chấn động Linh lực nào, bốn phía giống như một mảnh không gian
rỗng tuếch vậy.
“Kim sư huynh, nhóm người của Thiên Công Tông vẫn còn chưa đến sao?” La Thiên Thành quan sát chung quanh một vòng sau đó
có chút không kiên nhẫn nói ra.
“Bọn họ vốn đưa ra ước hẹn là hai ngày trước nhưng vì bên ta mọi người cần thêm thời gian để nghỉ ngơi
thật tốt nên phải trì hoãn đến tận hôm nay, vì vậy nói không chừng người của Thiên Công Tông cũng đã có mặt từ sớm.”
Kim Thiên Tứ quan
sát thật nhanh tình huống xung quanh, sau đó thình lình phóng người nhảy đến đối diện một tảng đá thật lớn tại chân núi cách đó không xa rồi
không ngừng xem xét cẩn thận. Chỉ thấy trước mặt y là một khối cự thạch
xám trắng cao chừng một trượng, rộng chừng hai ba trượng, tuy có chút to lớn so với những núi đá chung quanh nhưng thoạt nhìn cũng không có gì
khác thường.
Mấy người Liễu Minh thấy vậy cũng nhanh chóng tiến
đến bên cạnh Kim Thiên Tứ sau đó đồng loạt thả ra thần thức xem xét cẩn
thận tảng đá trước mắt, từ đó mới phát hiện cự thạch thoạt nhìn vô cùng
ngưng thực lại mơ hồ truyền đến cảm giác cực kì bất ổn.
Sau một
khắc, chỉ thấy Kim Thiên Tứ thò tay nhấn nhẹ lên mặt cự thạch một cái,
bên ngoài tảng đá liền nổi lên một tầng thanh quang nhàn nhạt, cả thân
hình của y liền đó nhoáng lên một rồi trực tiếp chui vào bên trong cự
thạch.
“Các ngươi cũng vào đi.” Không lâu sau đó, giọng nói lạnh nhạt của Kim Thiên Tứ đã vang lên.
La Thiên Thành sau khi giật mình kinh ngạc cũng khẽ động ngân quang tiến
về phía trước. Còn lại hai người Liễu Minh và Ôn Tăng sau khi liếc mắt
nhìn nhau cũng không nói gì thêm mà lần lượt tiến vào. Trong lúc xuyên
qua cự thạch, Liễu Minh chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên biến
đổi khiến cho bản thân thình lình tiến vào một không gian vô cùng rộng
rãi.
Lúc này, Kim Thiên Tứ đang trò chuyện với một gã thanh niên
cao lớn tướng mạo chất phác, đầu đội nón cỏ. Người thanh niên này thoạt
nhìn có chút xanh xao, khí tức trên thân lại có chút bất ổn nhưng Liễu
Minh vẫn có thể nhận ra trước mặt mình là một gã tu sĩ đã đạt đến cảnh
giới Chân Đan hậu kỳ, chỉ là người này dường như đang bị trọng thương.
Chỉ thấy vị tu sĩ Chân Đan khẽ nghiêng người, mười tên đệ tử Thiên Công
Tông gần đó liền bước đến thi lễ, trong đó nổi bật là một thanh niên vận áo ngắn thanh sắc, không ai khác ngoài thanh niên cưỡi ngân xa tại
Thiên Môn Hội ngày đó đã cùng Liễu Minh sóng vai đối địch, Diệp Quýnh.
“Diệp đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt.” Liễu Minh lúc này bước đến chắp tay chào hỏi Diệp Quýnh.
“Ta đã đoán trước đội ngũ quý môn lần này nhất định không thể vắng mặt Liễu đạo hữu.” Thanh niên cưỡi ngân xa thấy vậy liền tủm tỉm đáp lễ.
La Thiên Thành chỉ liếc nhìn hai người nhưng lại không có ý định tiến lên chào hỏi.
Bên kia, người thanh niên vạm vỡ lúc này đang mỉm cười trò chuyện với Kim Thiên Tứ:
“Tại hạ vừa đoán đội ngũ của Kim huynh có lẽ sắp đến vì vậy vốn định mở ra
cấm chế để tiếp đón khách quý, không nghĩ tới Mê Ảnh Trận kia lại bị Kim huynh nhìn ra dễ dàng như vậy.”
“Triệu huynh quá khen, tại hạ
chỉ là tình cờ phát hiện ra mà thôi. Nào, để ta giới ba vị sư đệ đây với mọi người.” Kim Thiên Tứ điềm đạm trả lời sau đó đưa tay chỉ về phía ba vị đồng môn sau lưng.
Ba người Liễu Minh thấy thế liền không chút chậm trễ lần lượt giới thiệu bản thân.
“A? Các hạ chính là nhân vật đại phóng dị sắc tại Thiên Môn Hội lần trước,
người được xưng tụng là đệ nhất Nội Môn đệ tử của Thái Thanh Môn, Liễu
Minh?” Thanh niên cao lớn sau khi nghe xong liền cẩn thận đánh giá Liễu
Minh một phát, khuôn mặt lộ ra thần sắc hứng thú không thể che giấu.
Những đệ tử khác của Thiên Công Tông nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía
này, thần sắc trên mặt thập phần đa dạng, hiển nhiên bọn họ đều đã nghe
tên tuổi của Liễu Minh.
“Sư huynh quá khen, tại hạ chỉ là một đệ
tử Nội Môn tại Thái Thanh Môn mà thôi.” Liễu Minh nghe vậy liền ôm quyền trả lời một cách khiêm tốn.
“Hắc hắc, có phải quá lời hay không chỉ ít lâu sau Triệu mỗ tự nhiên sẽ được rõ ràng.” Thanh niên cao lớn cười cười trêu chọc.
Thời gian kế tiếp, thanh niên cao lớn cũng giới thiệu sơ lược về những đệ tử Thiên Công Tông đang có mặt. Về phần vị tu sĩ dẫn đội này của Thiên
Công Tông tên là Triệu Nhất Duy, Liễu Minh trước kia đã từng nghe nói
qua, người này cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong hàng ngũ đệ tử
Bí Truyền của Thiên Công Tông.
Song phương sau khi rõ ràng danh
tính lẫn nhau, không khí liền có chút trở nên gần gũi. Tiếp đó, Kim
Thiên Tứ liền lên tiếng dò hỏi về kế hoạch hợp tác tầm bảo sắp tới.