“Việc này nói ra rất dài dòng. Lần này Thiên Công Tông chúng ta quả thật vận số không tốt, tiến vào phế tích chưa đầy một tháng đã thương vong
hơn nửa số đệ tử. Không may hơn nữa, trong một lần tầm bảo, chúng ta đã
bị vài tên cường giả của Ngân Hổ tộc đến từ đại lục Man Hoang đánh lén.
Không còn cách nào khác, ta cùng với một vị sư đệ Chân Đan cảnh khác
phải vận dụng bí thuật tông môn khiến cho hai bên rơi vào kết cục lưỡng
bại câu thương.
Hai người bọn ta tuy không nguy hiểm đến tính
mạng nhưng lại cần thời gian ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục thực lực. Trước mắt, bổn tông muốn tìm kiếm tung tích một món
trọng bảo nhưng chẳng biết vì sao tin tức này lại đến tai một số thế lực khác vì vậy mới phải phiền chư vị Thái Thanh Môn ra tay tương trợ.”
Thanh niêm vạm vỡ lúc này mới than nhẹ một tiếng.
Ôn Tăng nghe đến bốn chữ ‘đại lục Man Hoang’, trong mắt liền thoáng lóe lên vẻ tàn khốc nồng đậm.
“Thì ra là thế, không giấu gì các vị, mấy ngày trước chúng ta cũng vấp phải
sự tập kích của một đám tu sĩ Yêu tộc khiến cho vài vị sư đệ bổn môn
không may ngã xuống. Lúc này, những người khác đều đang tĩnh dưỡng để
khôi phục thương thế vì vậy lần này chỉ có thể mang theo ba người Liễu
sư đệ đến đây gặp mặt.” Kim Thiên Tứ nghe vậy, gật gật đầu.
“Kim
đạo hữu có thể tự mình đến đây tương trợ, tại hạ đã là cầu còn không
được, huống hồ ba vị sư đệ có mặt ở đây người nào không phải là tinh anh trong số những đệ tử đồng trang lứa. Nói ra thật xấu hổ, trước mắt
những người bị thương trong nhóm của chúng ta cũng đang tạm lánh ở một
địa phương bí ẩn để tịnh dưỡng vết thương, cho nên lúc này chỉ có thể
phái ra bảy tên đệ tử Hóa Tinh để tiến hành kế hoạch. Hành động lần này
có thể thành công hay không, còn phải trông cậy nhiều hơn ở Kim huynh
rồi.” Tu sĩ họ Triệu quét mắt nhìn qua ba người Liễu Minh rồi thản nhiên đáp lời.
“Triệu huynh khách khí rồi, Hai nhà chúng ta trước sau
giao hảo gắn kết. Quý tông đã có việc nhờ cậy, bọn ta nhất định cố gắng
hết sức. Nếu như tin tức về bảo vật này đã truyền ra ngoài, chúng ta
cũng nên lập tức khởi hành để tránh đêm dài lắm mộng. Những chuyện khác
có thể vừa đi vừa nói.” Kim Thiên đưa ra lời đề nghị.
“Lên đường
ngay sao?! Tiểu sư thúc, hành động lần này vốn định mời các đạo hữu Thái Thanh Môn trợ giúp chúng ta một tay. Với tình hình hiện tại, đệ tử bổn
môn hẳn nên phối hộp thật tốt với nhóm người của họ. Vậy phải làm phiền
sư thúc nói rõ với Kim huynh những sự tình có liên quan.” Triệu Nhất Duy cũng không lập tức đồng ý mà từ từ xoay người, chắp tay nghiêm nghị bẩm báo với thanh niên xe bạc ở phía sau.
“Triệu sư điệt yên tâm, ta tự biết phải làm gì.” Thanh niên họ Diệp liền bật cười đáp lời.
Triệu Nhất Duy thấy vậy, sau khi dặn dò vài câu mới hài lòng gật đầu.
Sau đó, nhóm người gồm mười một thành viên lập tức rời khỏi cửa động rồi
đồng loạt tung người bay về phía xa xa. Thanh niên cao lớn cùng một nam
tử có khuôn mặt trắng xám lúc này sóng vai đứng ở động khẩu, đến khi
nhìn thấy những bóng độn quang mất hút ở trên cao mới cau mày quay lại
bên trong.
“Triệu sư huynh. Lần này giao phó Tiểu sư thúc việc
dẫn đầu những đệ tử khác tiến về phía trước, phải chăng có chút lỗ mãng. Phải biết rằng cậu ấy tốt xấu gì cũng là cháu trai độc nhất của Thái
Thượng Trưởng lão, sở hữu địa vị vô cùng đặc thù ở bổn môn. Vạn nhất xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chúng ta sau khi trở về làm sao có thể ăn nói
với Chưởng Môn cùng Thái Thượng Trưởng Lão.” Nam tử với khuôn mặt trắng
xám vừa quay trở lại sơn động liền thốt lên đầy lo lắng.
“Ta như
thế nào lại không hiểu rõ lo lắng của sư đệ. Nhưng Dục Linh Đỉnh là bảo
vật vô cùng quan trọng, ảnh hưởng vài vạn năm hung suy về sau của bổn
môn, chúng ta cũng không thể ngồi nhìn nhiệm vụ lần này phát sinh vấn đề sơ suất. Hiện tại ta và ngươi chẳng qua chỉ là miễn cưỡng áp chế thương thế mà thôi. Nếu không để Tiểu sư thúc tham gia, những sư đệ Hóa Tinh
kỳ khác căn bản càng không có tư cách dẫn đội. Thế nhưng ta và người
cũng không cần quá lo lắng. Nếu như chưởng môn đã an tâm để cho Tiểu sư
thúc tiến vào phế tích lần này, tự nhiên đã có tính toán riêng mình.
Những thứ khác không nói, chỉ nghĩ đến các loại bảo vật hộ thân mà Thái
Thượng Trưởng Lão tặng riêng cháu trai của mình, chỉ sợ ta và ngươi liên thủ cũng chưa chắc tổn hại được đến tính mạng của hắn. Huống hồ, bổn
môn mặc dù có quan hệ hợp tác với Thái Thanh Môn nhưng nếu không có Tiểu sư thúc đi theo áp trận, ta và ngươi làm sao có thể yên tâm giao phó
cho đám sư đệ tiến về phía trước.” Triệu Nhất Duy nghe vậy, chỉ có thể
không người cười khổ giải thích một phen.
Trong lúc đó, trên bầu
trời cách đó mấy tram dặm, thanh niên ngân xa đang đứng tại lối vào một
chiếc phi chu màu lam, đồng thời giải thích kỹ càng mục tiêu hành động
lần này cho những thành viên của Thái Thanh Môn xung quanh.
Thì
ra vật mà Thiên Công Tông tìm kiếm là một loại dị bảo có tên là Dục Linh Đỉnh. Liễu Minh nghe đến đó, trong lòng lập tức đánh thót một cái! Bất
kể là Linh Khí, hay là Pháp bảo, phàm là đỉnh, lô một loại đều trở nên
trân quý gấp nhiều lần.
“Đỉnh này hẳn có tác dụng luyện chế đồ vật phải không?” La Thiên Thành nghe đến đó đột nhiên mở miệng hỏi.
“Suy nghĩ của La đạo hữu trùng hợp lại giống với tại hạ khi lần đầu nghe nói đến tên của kiện đồ này. Thế nhưng Dục Linh Đỉnh lại không phải đồ vật
chuyên dung luyện chế mà lại là thứ có khả năng đề cao linh tính cho
Linh khí Pháp bảo. Thiên Công Tông chúng ta, nếu có thể đạt được vật ấy
liền có thể khiến cho thực lực của tất cả Khôi Lỗi trong tay đề cao thêm một tầng. Cho nên đỉnh này có vai trò vô cùng trọng yếu đối với bổn
tông, kính xin chư vị càng thêm dốc lòng gắng sức. Sau khi thành công,
bổn tông nhất định đưa ra thù lao khiến cho mọi người được như ý.” Diệp
Quýnh tự nhiên không lo lắng Thái Thanh Môn đường đường một trong tứ đại thái tông lại phá hư minh ước hai bên chỉ vì một kiện Pháp bảo. Bất quá đối với một ít sự tình liên quan đến cơ mật của môn phái, hắn cũng chỉ
hàm hồ nói qua sau đó hướng về Kim Thiên Tứ vẫn đang trầm mặc mỉm cười
một cái.
“Nghe Diệp đạo hữu nói vậy, quý môn có lẽ đã sớm đánh
chủ ý trên đầu kiện đồ vật này rồi, cho nên đến công hiệu của nó cũng
biết được rõ rang?” Kim Thiên Tứ nghe vậy, từ chối cho ý kiến sau đó
thình lình hỏi dò.
“Kim huynh nói không sai, đỉnh này được ghi
chép tại một cổ tịch của bổn tông. Chính là một kiện truyền thừa pháp
bảo trấn tông đến từ một đại phái luyện khí thời Thái Cổ. Nào ngờ sau
khi tông môn kia trở nên sa sút, bảo vật này cũng theo đó biến mất không chút tăm tích. Cho đến cách nay ba vạn năm trước, cũng chính là lần gần nhất mà bổn tông tiến vào địa phương này, một
tiền bối bổn tông đã tình cờ phát hiện một kiện đồ trông giống như vậy bên trong một di tích.
Đang lúc vị tiền bối kia định thu lấy bảo vật, một đầu Man Hoang Cự thú
đột nhiên xâm nhập, vượt lên trước một bước đồng thời ngoạm lấy đỉnh kia cùng một số bảo vật khác vào trong bụng. “ Diệp Quýnh nghe vậy cười khổ một tiếng sau đó từ tốn kể rõ chân tướng mọi việc, không hề có chút
giấu giếm.
“Man Hoang Cự thú?” Không riêng gì ba người Liễu Minh, Kim Thiên Tứ vừa nghe đến đó cũng lập tức giật mình kinh hãi.
"Đúng vậy, theo như vị tiền bối kia nói, cự thú này có thân hình vô cùng to
lớn, lại đặc biệt mẫn cảm với chấn động của linh khí, cực kỳ thích thôn
phệ các vật có linh tính, hơn nữa da dày thịt béo, theo vị ấys phán đoán thì dù là cường giả cấp Thiên Tượng chỉ sợ cũng rất khó đánh thủng thân thể của nó trong thời gian ngắn. Vị tiền bối của bổn tông lúc ấy chỉ có tu vi giả đan, căn bản không cách nào cướp lấy bảo vật từ con cự thú,
hơn nữa thời gian còn lại trong phế tích không còn nhiều, vị tiền bối
đành phải giấu một kiện pháp bảo dùng để định vị vào trong miệng con cự
thú, sau đó nuối tiếc rời đi. Lần này bổn tông vừa mới tiến vào phế tích liền phái ra mấy tên đệ tử tìm kiếm con cự thú thông qua pháp bảo định
vị, cho đến mấy ngày trước mới phát hiện ra nó đang ẩn núp, vẫn hoàn hảo không tổn hao chút gì, tự nhiên Dục Linh Đỉnh vẫn bình yên vô sự nằm
trong bụng nó. Nhưng sau đó bổn tông bỗng nhiên gặp phải cường địch làm
cho thực lực giảm mạnh, hai vị sư huynh dẫn đội cũng bị trọng thương,
bất đắc dĩ mới xin chư vị giúp đỡ." Diệp Quýnh suy nghĩ một chút rồi
giải thích kỹ càng lại mọi việc.
Bọn người Liễu Minh nghe đến đó, không khỏi có chút do dự.
Vậy mà bảo vật Thiên Công Tông muốn tìm kiếm lại nằm trong cơ thể một con
Man Hoang cự thú, tình huống này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn
hắn.
"Không biết quý tông đã điều tra rõ ràng đó là loại cự thú
nào chưa? Nếu thực lực của nó có thể so với cường giả Thiên Tượng Cảnh,
chỉ bằng vào chúng ta mà muốn lấy được Dục Linh Đỉnh thật sự miễn
cưỡng." Kim Thiên Tứ trầm mặt, nói từng chữ một.
"Nói ra thật xấu hổ, bổn tông đã tìm đọc không biết bao nhiêu tài liệu cũng không tra ra lai lịch cụ thể của con cự thú. Chắc hẳn nó phải là một giống loài Hồng Hoang còn lưu lại từ thời kỳ Thái Cổ, bất quá chư vị không nên quá lo
lắng, theo như vị tiền bối kia quan sát thì con Man Hoang cự thú này có
linh trí cực thấp, hành động hoàn toàn theo bản năng, cho dù có chút
thực lực có lẽ cũng không quá nguy hiểm. Chỉ là thân thể con súc sinh
này vô cùng cứng rắn, muốn lấy đỉnh vẫn có chút phiền toái." Diệp Quýnh
lắc đầu nói.
"Xem ra con thú này thuộc loại da dày thịt béo, muốn mạnh mẽ phá vỡ thân thể nó thì rất khó khăn. Vả lại nếu công kích tùy
tiện có thể làm nó quá sợ hãi mà bỏ chạy, đến lúc đó muốn lưu nó lại
cũng không phải là chuyện dễ dàng." Nghe Diệp Quýnh miêu tả rõ ràng, Kim Thiên Tứ hơi nhướng mày.
"Việc này thì chư vị cứ yên tâm. Trước
khi lên đường, trong tông đã đặc biệt ban thưởng cho ta một bộ Ngũ Hành
khôi lỗi, sử dụng năm cái khôi lỗi này có khả năng tạm thời tạo thành
một loại Ngũ Hành khốn trận đặc biệt, có thể trói buộc con thú thú này
một lúc." Diệp Quýnh trả lời không chút do dự.
"Nếu con thú này
có linh trí thấp kém, quý tông lại có thể vây khốn nó trong trận pháp,
ta có một biện pháp có thể thử lấy đỉnh." Kim Thiên Tứ sau khi trầm
ngâm, đột nhiên hai mắt sáng ngời nói.
"Lời ấy là thật? Không biết là biện pháp gì?" Diệp Quýnh nghe vậy, cực kỳ vui mừng hỏi lại.
"Thật ra cũng không phải là biện pháp xử lý cao minh gì, đã là con thú này
rất thích thôn phệ các vật có linh tính, chúng ta chỉ cần dùng linh khí
phát động công kích, dụ nó thôn phệ, ngay lúc đó lập tức nhảy vào cơ thể nó rồi tìm cách lấy bảo đỉnh ra." Kim Thiên Tứ mỉm cười rồi nói ra.
"Thì ra là biện pháp này! Trước khi vào phế tích, trong tông đã từng thảo
luận qua loại thủ đoạn này. Nhưng theo như vị tiền bối kia nhắn lại,
trong lúc miệng con cự thú đóng mở, hơi thở có tính ăn mòn vô cùng lợi
hại, chỉ sợ bên trong cơ thể nó càng thêm nồng đậm. Những khí thể này
tuy không có bất kỳ tác dụng nào đối với thiên địa dị bảo, nhưng nếu là
nhân loại tu sĩ như chúng ta, cho dù có thân thể mạnh mẽ, cũng rất khó
chống cự trong chốc lát. Nếu muốn vào trong bụng nó đoạt bảo, trước tiên phải vượt qua ... những khí thể có tính ăn mòn này mới được." Diệp
Quýnh hơi chút chần chờ nói ra.
"Thật là phiền toái." Kim Thiên Tứ nghe vậy, hơi nhướng mày.
"Bất quá cũng có biện pháp tạm thời ứng phó chuyện này, trong tay tại hạ có
hai kiện cơ quan chiến giáp toàn thân, chính là được đặc biệt chế tạo để tiến vào bên trong cơ thể con thú này, tài liệu luyện chế nó có trộn
Hắc Linh Thổ quý hiếm vào, không những chống cự được khí thể ăn mòn, mà
còn có tỷ lệ đạt được hiệu quả biến hóa, nếu dùng để chống cự trong một
thời gian ngắn có lẽ không có vấn đề. Mấu chốt là sau khi tiến vào thì
làm sao lao ra khỏi cơ thể con thú này, phương pháp này chỉ sợ không quá ổn thỏa. Ngoài ra còn có một điều nữa, trong cơ thể con thú này cũng
như một cái cấm chế khép kín cực lớn, thần thức không cách nào xuyên
thấu mảy may, e rằng sau khi tiến vào thì không thể liên lạc với bên
ngoài, nếu là ở trong cơ thể con thú này quá lâu, chiến giáp vỡ ra thì
..." Diệp Quýnh lần nữa chậm rãi nói.
Vừa nghe xong, mấy người Liễu Minh lập tức im lặng.