Ma Thiên Ký

Cơ Quan Chiến Giáp


trước sau

Vừa nghe Diệp Quýnh nói như vậy, bất kể nhìn như thế nào thì việc tiến vào trong cơ thể cự thú để tìm kiếm Dục Linh Đỉnh đều là việc nguy hiểm trùng trùng.

“Chư vị đạo hữu cũng không cần phải lo lắng, mặc dù bề ngoài của con thú này cứng rắn như bàn thạch nhưng phía bên trong cơ thể hiển nhiên sẽ không như vậy. Chỉ cần có thể nhanh chóng tìm được Dục Linh Đỉnh, sau đó ở bên trong cơ thể của nó phát động tấn công thì không tin là nó có thể chịu đựng được đau đớn mà không mở miệng ra một lần nữa.” Ôn Tăng vốn luôn trầm mặc, chợt lạnh giọng nói ra.

“Ôn sư đệ nói cũng không sai, huống hồ trừ cách đó ra thì chỉ sợ cũng không còn phương pháp nào tốt hơn nữa.” Kim Thiên Tứ suy nghĩ giây lát, chậm rãi nói ra.

Lần hành động này mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đạo lý này mọi người ở đây đều hiểu rõ.

“Không dối gạt mấy vị, bổn tông đã mang theo hai kiện chiến giáp vào trong phế tích lần này, kỳ thật cũng là cho rằng đây là một trong những thủ đoạn cuối cùng. Kim huynh cho rằng cũng có thể thì hãy dùng kế sách này vậy.” Diệp Quýnh sau khi truyền âm thương lượng một chút đối với những đệ tử Thiên Công Tông khác, nói ra.

“”Rất tốt, đến lúc đó thì chúng ta liền phân công hợp tác vậy, năm đệ tử của quý tông điều khiển bộ khôi lỗi ngũ hành tạo thành khốn trận. Diệp đạo hữu, Ôn sư đệ và ta phụ trách tấn công con thú này, hấp dẫn sự chú ý của nó. Liễu sư đệ, La sư đệ, các ngươi liền chui vào trong cơ thể của nó, tìm kiếm Dục Linh Đỉnh.”

Kim Thiên Tứ rất nhanh đã nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn, nói với mọi người.

Liễu Minh sau khi suy tính một chút thì khẽ gật đầu, mà La Thiên Thành càng lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.

Những đệ tử Thiên Công Tông thấy việc không phải mạo hiểm tiến vào trong cơ thể của cự thú thì tự nhiên cũng không có hai lời.

“Kim sư huynh, tại hạ tinh thông thuật trú trớ, nếu vào trong cơ thể của nó thì phát huy uy lực càng lớn hơn, cũng có thể tiến vào cơ thể của nó để tìm kiếm bảo đỉnh mà?” Chân mày Ôn Tăng dựng lên, lộ ra vẻ mặt không phục, nói.

“Ôn sư đệ, chú pháp của ngươi có uy lực lớn, ở bên ngoài kiềm chế để không cho nó chạy trốn. Mà thân thể của Liễu sư đệ và La sư đệ đều có chút đặc thù, tiến vào trong đó là thích hợp hơn.” Kim Thiên Tứ thản nhiên nói.

Ôn Tăng nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Minh và La Thiên Thành, sau đó cũng không nói thêm điều gì nữa.

Thời gian kế tiếp, mọi người tiếp tục thương lượng công việc cụ thể, dưới sự dẫn dắt của Diệp Quýnh, hướng về phía Đông chạy như bay mất hai ngày thời gian, sau khi vượt qua một mảng núi tuyết kéo dài thì bọn họ xuất hiện trước một mảnh rừng cây vô biên vô hạn.

Sau đó mọi người dừng lại ở trên không của một ngọn núi, cách rừng cây mấy chục dặm.

Nhìn lại thí thấy phiến rừng cây phía trước hiện lên màu vàng đất, chẳng biết tại sao trên thân những cây này đều trụi lủi, phía trên có một ít lá cây nhỏ màu vàng, hình dạng khá quái dị. Mà ở phía Đông Nam của rừng cây nổi lên một mảnh núi đất màu xám nâu có diện tích vài chục dặm vây quanh.

Cả tỏa núi đất vây quanh này có hình dạng không theo một quy tắc nào cả, bề mặt thì lồi lõm gập ghềnh, lưng chừng núi thì nhô lên từng cái cột đá được xếp đặt chỉnh tề, núi đất xung quanh thì tràn ngập một mảng sương mù màu xám, khiến cho toàn bộ mảng núi đất này có chút mịt mù, càng khiến cho nơi đây thêm phần thần bí.

Ánh mắt Liễu Minh sớm đã nhìn về phía dãy núi đất vây quanh này, mặc dù sương mù màu xám không tản mát ra linh lực chấn động, hưng lại làm cho hắn có một cảm giác quỷ dị vô cùng, lập tức thần sắc liền khẽ đổi.

“Vật kia, nghĩ đến chính là đầu cự thú Man Hoang như lời của Diệp đạo hữu rồi?” Trong mắt Kim Thiên Tứ nổi lên một tần tinh quang màu trắng, quét về phía rừng cây xa xa, cuối cùng dừng lại trên tòa núi đất, trong miệng bỗng nhiên nói.

“Kim sư huynh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, căn cứ theo như miêu tả trong tông ghi lại thì đấy chính là con thú này không thể nghi ngờ. Chẳng qua xem ra con thú này hiện tại đang ngủ say, chúng ta tiếp theo tiến đến thì đồng thời phải tận lực đem khí tức toàn thân thu lại, con thú này đối với chấn động pháp lực cực kỳ nhạy cảm, động tĩnh hơi lớn thì có thể đánh thức nó ngay.” Diệp Quýnh nhìn về phía dãy núi đất một lúc lâu, sau đó mang vẻ mặt trịnh trọng nói.

La Thiên Thành, Ôn Tăng hai người nghe vậy thì mặt mũi cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, đồng dạng đánh giá cẩn thận tòa “Núi đất” này.

Sau khi mọi người quan sát trong chốc lát thì Diệp Quýnh một lần nữa mở miệng nói:

“Hết thảy cứ dựa theo kế hoạch làm việc, chẳng qua là còn một điều cần chú ý nữa là, sự tình lần đoạt bảo này dường như đã bị tiết lộ nên rất có thể có người của thế lực khác đã ở gần đây, đặc biệt là Yêu tộc cũng sẽ ngấp nghé con thú này, mọi người nhất định phải chú ý.”

Mọi người nghe vậy thì đều biến sắc, dồn dập gật đầu.

“Đây là hai kiện cơ quan chiến giáp toàn thân, chỉ cần đem pháp lực rót vào trong là có thể sử dụng, chẳng qua Liễu huynh và La huynh cũng nên mặc vào trước để thích ứng một chút. Còn đây là hai viên Định Vị Châu, có thể ở trong phạm vi trăm trượng mà cảm ứng được chính xác vị trí của Dục Linh Đỉnh.” Diệp Quýnh đem hai đoạn kim loại hình trụ và hai viên châu màu ánh vàng rực, phân biệt giao cho Liễu Minh và La Thiên Thành, giải thích sơ qua một chút, sau đó dẫn theo sáu gã đệ tử Thiên Công Tông đi đến một đám loạn thạch bên cạnh, nói là muốn bàn bạc, chuẩn bị cho việc bày trận pháp ngũ hành.

''

Một tay Liễu Minh nắm lấy ống kim loại màu đen, sau khi ước lượng một chút liền cảm thấy có chút nặng nề. Sức nặng của kiện chiến giáp này không ngờ chẳng hề thấp hơn một viên Trọng Thủy Châu. Nếu không phải là tu sĩ có thân thể mạnh mẽ, chỉ sợ khi mang chiến giáp này lên người, dưới tình hình không sử dụng pháp thì cử động thân thể cũng là việc hết sức khó khăn.

Sau một thoáng trầm ngâm, Liễu Minh mới ngẩng đầu nhìn sang La Thiên Thành bên cạnh phát hiện vị sư đệ này đang không ngừng lật qua lật lại nghiên cứu, bộ dáng vô cùng hứng thú với cơ quan chiến giáp của Thiên Công Tông.

Kim Thiên Tứ nhìn thấy nhóm người Diệp Quýnh đã cất bước vào trong loạn thạch liền khẽ run tay áo, xuất ra bảy tám cây trận kỳ loại nhỏ lập lòe linh quang. Những lá cờ này lập tức cắm xuống mặt đất tạo thành một pháp trận hình vuông.

Ngay sau đó, chỉ thấy y lầm rầm niệm chú một câu đồng thời giơ một tay lên, vô số ánh lửa màu trắng đã nhanh chóng bay vào bên trong trận kỳ khiến cho linh quanh lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất không còn thấy bóng dáng. Sau một khắc, một phát trận màu trắng nhạt đã từ từ hiện ra, bao phủ bốn người vào bên trong.

“Đây là Câu Linh trận, chỉ cần đứng trong phạm vi cuả nó, mọi chấn động pháp lực đều không thể tản mát ra bên ngoài. Hai vị sư đệ có thể thoải mái làm quen một chút với kiện chiến giáp này, không cần lo lắng chuyện đánh thức đầu cự thú kia.” Kim Thiên Tứ lúc này mới lên tiếng giải thích.

Hai người Liễu Minh cùng La Thiên Thành liền cảm tạ một tiếng.

“Ở đây chỉ còn lại bốn người, ta cũng không có gì phải úp mở. Thời điểm đoạt bảo, Liễu sư đệ và La sư đệ phải hết sức cẩn thận. Tuy người của Thiên Công Tông có nói cự thú
kia linh trí cực thấp chỉ là da dày thịt béo mà thôi. Nhưng con thú này xấu tốt gì cũng đã tồn tại mấy vạn năm, ai cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào. Các ngươi nếu có thể tìm được cơ hội tiến vào cơ thể của nó là tốt nhất. Ngược lại, nếu sự tình phát triển khó khăn ngoài dự tính cũng chớ nên miễn cưỡng, phải luôn lấy tánh mạng bản thân làm trọng.” Kim Thiên lúc này nghiêm túc dặn dò.

“Đa tạ Kim sư huynh nhắc nhở!” La Thiên Thành lập tức ôm quyền đáp lời.

“Đây là tự nhiên!” Liễu Minh cũng gật đầu thuận theo.

“Chuyện tiếp theo mà ta muốn nói chính là sự tình thu thập Dục Linh Đỉnh lần này ẩn tàng vô số hiểm nguy. Nếu có thể thành công thu được bảo vật về tay, thù lao của Thiên Công Tông, hai vị sư đệ có thể thu về mỗi người ba thành, ta cùng Ôn sư đệ sẽ nhận phần còn lại.” Kim Thiên Tứ sau khi suy nghĩ một phen liền lên tiếng tiếp lời.

Liễu Minh cùng La Thiên Thành sau khi liếc nhau một cái đều đồng loạt gật nhẹ đầu. Ôn Tăng tuy tỏ ra đôi chút bất mãn nhưng thấy mọi người đều đã nhất trí cũng không tiện lên tiếng phản đối.

“Được rồi, hai vị sư đệ tranh thủ chút ít thời gian làm quen với chiến giáp trên tay đi nhé. Ôn sư đệ, ta và ngươi cũng nên dò xét tình huống chung quanh một chút, nhìn xem liệu có tai mắt của thế lực nào khác ẩn nấp quanh đây không.” Sau khi dặn dò hai người Liễu Minh vài câu, Kim Thiên Tứ liền cùng Ôn Tăng phóng người rời khỏi Câu Linh trận.

Hai người vừa rời khỏi, La Thiên Thành chỉ lạnh lùng lướt qua Liễu Minh một cái rồi nhanh chóng chọn một góc của trận pháp để ngồi xuống. Liễu Minh thấy vậy chỉ mỉm cười sau đó không chút chậm trễ nghiên cứu chiến giáp trên tay.

Trong lúc đó, tại một đám loạn thạch cách đó không xa, Diệp Quýnh cùng vài tên đệ tử Thiên Công Tông khác cũng được bao trùm bên trong một tầng cấm chế cách âm vàng rực vì vậy có thể tự nhiên trao đổi mà vẫn không ngại kinh động đến nhóm người Thái Thanh Môn.

“Tiểu sư thúc, ta dựa theo phân phó của người, đã lặng lẽ thúc giục Cảm Ứng Phù của bổn tông. Trước mắt có thể xác định, trong phạm vị vài trăm dặm chung quanh cự thú, ngoại trừ chúng ta đã không còn bất cứ thế lực nào khác.” Một gã đệ tử tướng mạo chất phác, khỏe mạnh lúc này cung kính bẩm báo với Diệp Quýnh.

“Vậy là tốt rồi!” Diệp Quýnh nghe vậy, sắc mặt liền có chút buông lỏng.

'Tiểu sư thúc, chúng ta thật sự có thể tin tưởng những vị đạo hữu do Thái Thanh Môn phái đến chứ? Dù sao Ngũ Hành Thần Khôi trận một khi kích phát liền tạo thành đông tĩnh không nhỏ. Vạn nhất những yêu tu kia tìm tới tận cửa, chúng ta dưới tình huống hai mặt thụ địch, chỉ sợ không cách nào ngăn cản…” Một đệ tử bộ dáng tai nhọn hàm khỉ lúc này lo lắng hỏi.

“Theo lời Triệu sư huynh dặn dò, vị Kim Thiên Tứ kia là người dẫn đội lần này của Thái Thanh Môn, hơn nữa còn là nhân vật có lai lịch rất lớn, thực lực sâu không lường nổi. Chúng ta chỉ cần tập trung hoàn thành thật tốt vai trò của mình là được, còn lại tất cả phải xem vào ý trời. Mặt khác ba người theo cạnh vị tu sĩ họ Kim kia đều là nhân vật không tầm thường. Trước hết là vị Liễu Minh thực lực cường đại kia, năm đó vừa xuất hiện đã lập tức đại phóng dị sắc tại Thiên Môn Hội, các ngươi hẳn đã nghe qua. Về phần La Thiên Thành, năm đó ta đã từng tận mắt chứng kiến kẻ này đấu pháp. Tuy tu vi của y chỉ là Hóa Tinh trung ký những lại sở hữu Đô Thiên Linh Thể trong truyền thuyết khiến cho thực lực bản thân có thể so sánh với tu sĩ Chân Đan cảnh. Cho nên về tổng thể, hành trình đoạt bảo lần này chúng ta vẫn nắm chắc khả năng thành công không nhỏ.” Diệp Quýnh không nhanh không chậm giải thích cho những đồng môn bên cạnh.

Chúng đệ tử Thiên Công Tông nghe vậy lúc này mới cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Lại nói tiếp, những ngày này, nhóm đệ tử Thiên Công Tông sau khi tiến vào phế tích không lâu đã liên tiếp lọt vào mai phục của Ma Nhân cùng Yêu tộc khiến cho đội ngũ gánh chịu tổn thất thảm trọng, mà thu hoạch về tay lại không đáng bao nhiêu, chứ chưa nói đến tàng trân dị bảo gì khác. Nếu lúc này có thể đoạt lấy Dục Linh Đỉnh thần kỳ kia, hành trình tiến vào phế tích của bọn họ mới có thể xem là không hề uổng phí, sau khi trở về nhất định sẽ được tông môn khen thưởng hậu hĩnh.

Bên trong Câu Linh trận lúc này, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi thẳng đồng thời thả ra thần thức, nghiên cứu kỹ càng ống kim loại hắc sắc trên tay. Chỉ thấy đồ vật này lớn cỡ nắm tay, bề mặt sáng bóng lại vô cùng trơn trượt, bên trong còn mơ hồ xuất hiện những khối tinh thể màu đen được chạm trỗ xen kẽ đang không ngừng lóe lên ánh sáng đen nhạt.

Đối với năng lực thao túng khôi lỗi của Thiên Công Tông, Liễu Minh đã từng chứng kiến không ít, từ Tứ Tượng khôi lỗi cùng đồng nhân khôi lỗi khổng lồ do Bành Việt khống chế đến đám thủ hạ khôi lỗi hình người của Thanh Linh bên trong Quỷ Mạc cùng các loại khôi lỗi sở hữu linh tính, có thứ nào không đạt đến trình độ chế tác quỷ khốc thần sầu, khiến thế nhân phải trợn mắt há mồm vì độ tinh xảo của chúng.

Cơ quan chiến giáp và khôi lỗi tuy có cách làm khác biệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, hơn nữa đã là thứ mà Thiên Công Tông đặc biệt thiết kế, tự nhiên cũng không phải là vật có phẩm chất tầm thường.

Lại nói tiếp, Liễu Minh đối với cơ quan chiến giáp cũng không tính là lạ lẫm, trước kia ở đại lục Vân Xuyên khi vẫn còn là một Linh Đồ nhỏ nhoi hắn cũng đã từng thấy qua.

Một phen suy nghĩ qua đi, Liễu Minh mới dựa theo hướng dẫn của Diệp Quýnh, thử điều động pháp lực trong cơ thể, chậm rãi ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng điểm về phía ống kim loại một cái

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện