“Đây là loại quái trùng gì vây?” Liêu Minh dùng chân khẽ đá một thi thể
quái trùng nằm trên mặt đất, sau vài phen lật qua trở lại thấy nó vẫn
không nhúc nhích tí nào hiển nhiên đã chết thật rồi.
Lúc này, hắn mới cẩn thận quan sát thi thể sinh vật kỳ lạ này một phen. Khi xem xét ở khoảng cách gần, Liễu Minh mới phát hiện loại quái trùng ký sinh này
trông giống đầu của Tích Dịch, ngoài trừ một cái miệng, cũng không còn
mắt mũi hay bộ phận gì khác. Khi hắn quay đầu nhìn về phía thông đạo
xuyên qua tường thịt sau lưng, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Không ngờ, thân thể quái trùng này và bức tường thịt kia lại có màu sắc
giống nhau như đúc, hơn nữa khí tức cả hai phát ra lại không có quá
nhiều khác biệt, chả trách trước đó hắn không có cách nào phát hiện ra.
“Chẳng lẽ sinh vật này vốn vẫn ký sinh trong cơ thể cự thú kia sao?” Hắn nghĩ đây liền không kiềm được rùng mình một cái.
Quái trùng này thực lực uy không phải quá cao nhưng lại có thể phát động tấn công trong trạng thái không tỏa ra chút chấn động pháp lực nào, quả
thật khiến người bị ám toán khó lòng phòng bị! Ai biết được tiếp tục đi
sâu vào trong còn có thể xuất hiện loại ký sinh trùng kỳ lạ nào khác hay không.
Liễu Minh sau khi tính toán nửa ngày, rốt cuộc thu hồi
ánh mắt. Chỉ thấy khí đen một lần nữa bao lấy thân thể của hắn, tiếp đó
một đạo hắc quang lập tức lao sâu vào thông đạo men theo tường thịt với
tốc độ như tên bắn.
Từ khi băng qua ngã rẽ vừa rồi, trong thông
đạo thỉnh thoảng lại xuất hiện thật nhiều màng dính giống như mạng nhện
chặn đường, khiến cho tốc độ phi hành của Liễu Minh không khỏi chậm đi
rất nhiều.
Nói không ngoa, không gian bên trong cơ thể cự thú này giống như một mê cung vô cùng rộng lớn. Càng đi sâu vào trong, luồng
khí ăn mòn màu tím xung quanh càng trở nên nồng đậm thêm, hơn nữa số lần xuất hiện của những con ký sinh trùng quái dị kia cũng theo đó bắt đầu
nhiều lên. Những quái trùng này ban đầu chỉ có thực lực Linh Đồ kỳ nhưng càng đi sâu vào, thực lực của chúng cũng dần dần đạt tới cảnh giới
Ngưng Dịch, thậm chí về sau, ký sinh trùng đạt đến đẳng cấp Ngưng Dịch
hậu kỳ cũng bắt đầu xuất hiện nhiều lên.
Chỉ là những thứ này vẫn chưa đủ khả năng tạo thành uy hiếp quá lớn đối với người có tu vị thâm
hậu như Liễu Minh. Nửa canh giờ qua đi nhanh chóng, Liễu Minh trải qua
một phen quanh đi quẩn lại vẫn không tìm được chút tung tích nào của Dục Linh Đỉnh mà linh lực của cơ quan chiến giáp trên người cũng đã hụt đi
chừng một phần tư càng khiến cho nội tâm cả hắn không khỏi có chút nôn
nóng.
“Ầm”
Một âm thanh va chạm nặng nề truyền đến, chỉ
thấy một đầu ký sinh trùng vừa bị Liễu Minh đánh trúng một quyền, cơ thể lập tức như diều đứt đây bắn tung sang một bên, sau đó nện mạnh xuống
tường thịt trên nền đất.
Giờ phút này, Liễu Minh mới nhận ra bản
thân đã đặt chân đến một không gian tương đối rộng rãi. Xung quanh mặc
dù vẫn như cũ tồn tại những bức tường thịt không ngừng nhúc nhích nhưng
đường đi đã trở nên thoáng đãng hơn nhiều hơn nữa còn có vô số khối thịt trông nhưng từng cây thạch nhũ to lớn mềm oặt rũ xuống. Cách đó không
xa có thể nhận thấy một thông đạo bằng thịt, cửa thông đạo còn dính tầng tầng mạng nhện dày đặc, không thể nghi ngờ đúng là con đường hắn đã đi
vào lúc xuất phát.
Chợt nghe một tiếng kêu “Chít chít” truyền
đến, chỉ thấy đầu kí sinh trùng vừa bị hắn đánh gục sau khi lăn lộn dưới đất vài cái đã lần nữa ngẩng phắt đầu dậy, giống như vết thương trên
người không hề tồn tại vậy.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình kinh ngạc.
Một kích vừa rồi tối thiểu cũng mang sức nặng vạn cân, cho dù là yêu thú
Hóa Tinh kỳ thông thường đón đỡ một quyền này của hắn cũng không tránh
khỏi thân thụ trọng thương. Xem ra loại quái trùng trước mặt đã đạt đến
trình độ nhất định, sức sống mạnh mẽ lúc này đã bắt đầu bộc lộ ra ngoài.
“Tê tê...ê...eeee!”
Chỉ thấy đầu quái trùng màu đỏ kia lật người thét vang một cái, làn da
quanh thân thình lình trở nên càng thêm đỏ thẫm, cơ thể của nó cũng theo đó trở nên mềm dẻo như không xương, lần nữa hóa thành một đạo hồng ảnh
xộc thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh nào dám chủ quan, lập tức
khẽ lộn cánh tay lấy ra một viên Trọng Thủy Châu u ám như mực. Chỉ thấy
một cỗ hơi nước màu đen lập tức cuồn cuồn xuất ra, trong nháy mắt bao
bọc quanh nắm đấm của hắn, tạo thành một quyền như chớp giật cách không
đánh ra.
Một tiếng trầm đục vang lên trong không khí!
Theo từng tràng âm thanh vỡ vụn truyền đến, thân hình của quái trùng kia lần nữa bị đánh văng đi vài chục trượng, sau khi đâm sầm vào một bức tường
thịt gần đó liền lăn lông lốc trên mặt đất.
Có thể nhìn thấy vùng cổ của đầu ký sinh trùng kia đã xuất hiện một vết lõm thật sâu, máu
tươi trong miệng của nó cũng theo đó trào ra, kéo theo một ít huyết nhục cùng xương vụn bị chấn nát, thân hình mềm oặt sau khi vùng vây vài cái
liền trở nên bất động.
Khuôn mặt của Liễu Minh giờ phút này không thể nhìn ra chút gì vui mừng. Chỉ nghe xung quanh không ngừng truyền
đến âm thanh sột sột soạt soạt, tường thịt bên cạnh thình lình không
ngừng nhấp nhô, kéo theo từng tràng âm thanh “Phốc” “Phốc”. Lập tức,
liền có bảy tám con quái trùng to bằng nửa thân người nhảy tung ra ngoài sau đó nhanh chóng đánh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy
liền chau mày, hai tay cũng theo đó rung lên đánh ra từng đạo quyền ảnh
liên miên bất tuyệt. Trong hư không lập tức truyền đến từng đợt chấn
động, một đạo quyền ảnh đen nhánh lớn chừng gần trượng vừa hiện lên đã
nhanh chóng bao phủ tất cả quái trùng đang lao đến vào trong.
Tiếng vang liên tiếp truyền đến!
Bảy tám đầu quái trùng vừa bị quyền ảnh đánh trúng, thân thể liền trở nên
run rẩy kịch liệt, máu tươi cũng từ trong miệng chảy ra, sau một khắc
thân thể liền chấn văng ra ngoài. Nào ngờ, không đợi hắn buông lỏng khí
thế, sau lưng đã truyền đến từng tràng tiếng vang “Phốc” “Phốc”, lại có
vài đầu ký sinh trùng từ trên tường thịt bắn ra mạnh mẽ.
“Đám súc sinh các ngươi đúng là đánh mãi không hết!”
Chỉ thấy Liễu Minh khẽ nhướng mày quát to một tiếng, khí đen trên người
trong khoảnh khắc liền trở nên đại thịnh, hai chân vừa giẫm mạnh một cái thân thể liền trở nên thoáng chút mơ hồ rồi biến mất không chút tăm
tích.
Bầy quái trùng kia sau khi chụp hụt vào khoảng không, lập
tức cả kinh, cái đầu giống như Tích Dịch không ngừng đảo qua đảo lại
xung quanh như muốn tìm kiếm tung tích của Liễu Minh. Cùng lúc đó, bên
trên tường thịt nằm rải rác xung quanh, lại có hai ba chục đầu quái
trùng lục tục ngo ngoe chui ra sau đó tụ tập lại một chỗ, giống như một
bầy rắn ngóc đầu gầm rít tê tê...ê...eeee. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, bọn chúng mới vặn vẹo thân hình, dần dần phân tán, giống như
giun sán lần nữa chui vào bên trong tường thịt.
Giờ phút này, từ
một ngõ ngách khúc khuỷu lẩn khuất phía sau tường thịt, một bóng người
mờ nhạt như ẩn như hiện mới từ từ hiện ra, đúng là Liễu Minh. Chỉ thấy
thân thể của hắn lúc này được một tầng khí đen nhàn nhạt bao phủ, đồ
đằng Xa Hoạn nơi bả vai không biết từ lúc nào đã được triệu tập, không
ngừng phát ra ánh sáng xanh dương nhàn nhạt. Nhìn thấy đám quái trùng
phiền toái kia đã tản đi, Liễu Minh mới yên tâm rời khỏi nơi ẩn nấp chỉ
là thân thể của hắn lúc này phảng phất chút cảm giác hư ảnh giống như
không hề tồn tại, đồng thời khí tức trên người cũng không tản mát ra
ngoài chút nào.
Sau khi cắn nuốt lượng lớn yêu hồn tại Vạn Yêu
Điện, đồ đằng Xa Hoạn của hắn giống như đã đạt đến một trình độ cao
hơn, công dụng ẩn nấp cũng theo đó càng thêm tinh diệu.
Phốc!
Khi Liễu Minh tiến đến gần bên một bức tường thịt, một đầu ký sinh trùng
thình lình chui ra sau đó khẽ ngọ nguậy cái đầu về phía vị trí của hắn
giống như cảm ứng được cái gì. Sau một lát, đầu quái trùng này mới khẽ
lắc lắc đầu rồi từ từ chui lại vào trong tường thịt.
“Phù...”
Liễu Minh thấy vậy, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khả năng che giấu của Xa
Hoạn không ngờ lại thần diệu như vậy, ở khoảng cách thật gần cũng giúp
hắn không bị đám quái trùng kia cảm ứng. Nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy
vui vẻ trong lòng.
Lúc này, Liêu Minh mới cẩn thận quan sát xung
quanh một lần nữa, mới phát hiện địa phương trước rộng chừng bảy tám
gian phòng lớn, chỉ là khắp nơi tràn đầy khí lưu tử sắc có tính ăn mòn
so với phía trước thông đạo còn muốn nồng đậm hơn nhiều, mà bên trong
tường thịt bốn phía, thỉnh thoảng lại có ký sinh quái trùng tiến vào
chui ra.
“Bọn quái trùng ở đây nhiều một cách bất thường...” Liêu Minh nhìn thấy những tường thịt lúc nhúc những quái trùng xung quanh,
khuôn mặt không kiềm được lộ ra một chút kinh ngạc, cũng may hiện tại
hắn đã trải qua hiệu quả che giấu khí tức của Xa Hoạn nên cũng không cần quá để tâm đến những sinh vật dằng dai này.
Liễu Minh lúc này
mới nhắm mắt lộn tay tế ra Cảm Ứng Châu, bắt đầu quá trình tìm kiếm. Chỉ thấy bảo vật kia từ từ lơ lửng trước người của hắn đồng thời không
ngừng lóe ra quang mang ánh kim nhàn nhạt.
“Đối hiếu với kích
thước của con thú này bên ngoài, nơi đây hẳn đã nằm sâu bên trong cơ thể của nó, tại sao vân không cách nào cảm nhận được vị tri của Dục Linh
Đỉnh kia chứ?” Một lát sau, Liễu Minh mới chậm rãi mở to hai mắt, hiên
nhiên vừa rồi đã không phát hiện được gì.
Trải qua một phét xem xết, địa phương trước mắt ngoại trừ thông đạo mà hắn vừa tiến vào đã không còn lối đi nào khác.
“Lại là ngõ cụt...”
Liễu Minh cười khổ một cái, bước chân khẽ động như định men theo đường cũ
trở lại tìm kiếm lối đi khác. Chỉ là hắn vừa cất bước, thần sắc thình
lình khẽ đổi, đôi chân cũng theo đó ngừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ do dự.
“Không đúng...”
Tiến vào trong bụng con thú này đã hơn nửa canh giờ, những địa phương mà hắn tìm kiếm có thể nói tuyệt đối không ít nhưng kỳ quái là những nơi hắn
đi qua chỉ toàn là tường thịt cùng ký sinh quái trùng dày dặc chi chít.
Đối chiếu với thông tin mà Kim Thiên Tứ cùng Diệp Quýnh cung cấp lúc trước, con thú khổng lồ này đã sống tại phế tích Thượng giới này không chỉ vài vạn năm, cũng nuốt vào trong bụng số lượng bảo vật nhiều không kể xiết. Những thứ này mặc dù có thể bị nó ăn mòn cùng hấp thu một ít nhưng
không có khả năng biến mất toàn bộ như vậy.
Nghĩ đến đó, Liễu
Minh liền ý thức được bản thân từ đầu đã mắc phải sai lầm gì đó. Những
linh vật mà con súc sinh to xác kia nuốt vào có lẽ đều được tập trung ở
một vị trí đặc thù, hơn nữa địa phương kia nhiều khả năng còn không thể
dùng phương pháp bình thường để tìm kiếm.
“Rốt cuộc là ở đâu mới đúng?”
Liễu Minh lúc này liền không ngừng tỉ mỉ lục lại từng chi tiết mà bản thân nhìn thấy từ lúc tiến vào trong bụng cự thú.
“Phốc” một tiếng.
Đúng lúc này, tường thịt xung quanh đột ngột truyền đến âm thanh như túi khí xì hơi. Liễu Minh nghe vậy liền nhíu mày. Tiếng động này là từ phía
trên truyền đến. Sau một thoáng trầm ngâm, thân thể của hắn mới khẽ động sau đó không chút do dự bay lên trên đỉnh của tường thịt kia. Rất
nhanh, hắn đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh kỳ lạ kia, khuôn mặt cũng vì thế lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Đây là...”
Chỉ thấy phía
trên một bức tường thịt nằm khuất ở một vị trí hẻo lánh là một màng bao
to như thùng nước màu hồng phấn. Phía trên màng bao này là vô số đường
tơ li ti màu xanh dương giống như mạch máu.
Giờ phút này, từ một
lỗ hổng vừa tạo thành trên bề mặt màng bao, một đầu ký sinh trùng màu
hồng nhạt nhỏ cỡ nắm tay thình lình chậm rãi bò ra. Đảo mắt nhìn xung
quang, Liễu Minh còn thấy rất nhiều màng bao giống như thế này, mỗi cái
cách nhau chỉ chừng mấy trượng.
Nơi này chắc hẳn là sào huyệt của đám quái trùng kia!
Chỉ thấy ấu trùng kia vừa rời khỏi màng bao, thân thể đã lập tức bắn lên
đỉnh của tường thịt gần đó. Thân thể của nó nằm sát với tường thịt bên
dưới nhưng không lập tức biến mất vào bên trong mà ngược lại không ngừng uốn éo rồi nhanh chóng bò về phía lối ra gần đó.
Liễu Minh thấy vây dường như hiểu ra điều gì, lập tức theo sát phía sau.
Tốc độ của ấu trùng kia không ngờ cực nhanh, trong chốc lát đã bò tới cửa
vào thông đạo. Sau khi ngẩng đầu xem chừng một cái, nó liền lóe lên, rồi nhanh chóng chui vào bên trong. Khi đến cuối thông đạo, ấu trùng kia
liền uốn éo thân hình, sau đó không chút chần chừ tiên vào một ngã rẽ
khác trong thông đạo.
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, trong mắt
liền nổi lên một tràng nghi hoặc. Thông đạo này có lẽ hắn vẫn chưa đi
qua! Sau đó, hắn chỉ khẽ chau mày rồi tiếp tục lẳng lặng đi theo.
"Ồ!"
Kết quả Liễu Minh vừa tiến vào thông đạo không bao lâu, đã nhẹ ồ lên một
tiếng. Sau khi đảo mắt quan sát xung quanh một chút, hắn mới thình lình
chụp nhẹ vào không gian trước mặt, nhẹ nhàng thu lấy một đám tử khí vào
trong tay.
Sau khi được rót vào một ít pháp lực, đôi mắt của hắn
liền xuất hiện hắc mang không ngừng chớp động. Trải qua một hồi quan
sát, kết quả hiện ra thình lình khiến hắn không khỏi giật mình kinh
ngạc.