Thì ra ẩn trong những sợi khí màu tím kia là một vài tia sáng màu trắng vô cùng mờ nhạt do đó rất khó để nhận ra.
“Đây chính là linh khí…” Liễu Minh thấy vậy liền cau mày suy nghĩ, đồng thời thì thào trong miệng một câu.
Nếu đúng như Diệp Quýnh đã nói khi trước, trong cơ thể của Man Hoang cự thú này đã hình thành một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên
ngoài. Hơn nữa từ lúc hắn tiến vào trong bụng của con vật này, quả thật
đã không thể cảm nhận chút dao động nào của linh khí.
Vậy thì những sợi khí mỏng manh này rốt cuộc là ở đâu mà có?
Liễu Minh trầm ngâm suy nghĩ nhưng vẫn không quên theo sát phía sau ấu trùng kia. Không lâu sau đó, một ngã ba tại đầu kia của thông đạo đã hiện ra
trước mắt hắn.
Lúc này đây, hai đầu ấu trùng kia vẫn chưa chịu
dừng lại mà một trước một sau dán sát thân thể xuống mặt đất, sau một
phen rẽ ngoặt đã chui vào một thông đạo nằm khuất trong tường thịt bên
trái. Liễu Minh vẫn luôn yên lặng nhớ kỹ lộ trình đã đi qua, đồng thời
một mực theo sát những ấu trùng ở phía trước. Theo thời gian trôi qua,
những ngả rẽ phân nhánh xuống hiện ngày càng nhiều, xung quanh cũng xuất hiện ngày một nhiều thêm những ký sinh trùng mới ra đời. Tất cả giống
như đều không ngừng bò về một phương hướng.
Trong lúc kiên nhẫn theo sát phía sau, Liễu Minh phát hiện nồng độ linh khí xung quanh đã ngày càng trở nên nồng đậm.
“Chẳng lẽ…” Lúc này hắn chợt nghĩ tới một khả năng, trong lòng theo đó không khỏi hiện một chút hưng phấn chờ mong.
Lại qua thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh đã dừng lại phía trước một
không gian rộng lớn ở điểm cuối của thông đạo. Giờ phút này, trước mắt
hắn là vô số tường thịt rộng chừng bảy tám trượng giống hệt những nơi
vừa đi qua, chỉ là nơi đây đã bị ấu trùng lúc nhúc bu đen bu đỏ. Bọn
chúng không ngừng xô đẩy lẫn nhau, giống như một đám giòi bọ đang tranh
giành từng miếng thịt thối, thoạt trông vô cùng kinh tởm.
Hơn nữa dưới chân hắn, bầy ấu trùng kia đã hoàn toàn ngập ngụa khắp lối đi, chỉ thấy từng hàng lúc nhúc nối đuôi nhau từ từ trườn bò men theo tường
thịt. Nhờ vào tác dụng che giấu khí tức của đồ đằng Xa Hoạn trên vai,
những ấu trùng kia căn bản không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của
Liễu Minh vì vậy bọn chúng vẫn vô tư băng qua người hắn mà không phát
giác được gì khác lạ.
Ngoài ra còn có thể nghe được từng đợt âm
thanh “Chít chít” nối tiếp nhau, chỉ cần đầu ấu trùng nào vừa chui vào
tường thịt, vị trí bị bỏ trống sẽ được đồng loại của nó nhanh chóng lấp
đầy. Giờ phút này, khí thể ăn mòn màu tím đã tràn ngập khắp thông đạo,
chẳng qua Liễu Minh vẫn cảm nhận được rõ ràng không ít thiên địa linh
khí hỗn tạp xen lẫn trong đó.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ thoáng
qua bỗng nhiên lầm rầm tụng niệm vài câu chú ngữ, khiến cho hai mắt dần
dần hiện ra từng vòng sóng gợn màu đen. Đúng là U Minh Tầm Hồn Thuật!
Giờ phút này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi thiên địa linh khí li
ti không ngừng phát ra từ khối tường thịt hình tròn ở chính giữa. Cơ thể của cự thú vốn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vì vậy sẽ không tự
đông sinh ra thiên địa linh khí, vì vậy nguồn gốc của những sợi khí li
ti này từ đâu mà có thì không cần nói cũng biết.
Liễu Minh khẽ
trừng hai mắt sau đó nhanh chóng vận động thần thức tiến hành do thám
phía sau bức tường ngăn cách kia nhưng kết quả hiện ra liền hắn kinh
nghi một hồi. Thì ra phía sau bức tường thịt đáng nghi kia còn có một
tầng hào quang màu đỏ tươi. Thần thức của hắn vừa tiếp xúc với màn sáng
này liền bị bắn ngược trở lại, căn bản là không cách nào vượt qua được
sự ngăn cách của nó.
Liễu Minh thấy vậy, trong mắt lập tức đại
thịnh tinh mang. Cũng không thấy hắn làm ra động tác nào khác nhưng khí
đen trên người đã thình lình tuôn ra cuồn cuộn. Bên trong từng dòng khí
đen không ngừng lưu chuyển còn có thể mơ hồ nghe thấy từng tràng long hổ thét gào.
Chấn động pháp lực mãnh liệt khiến cho thông đạo rung
lắc dữ dội. Những ký sinh ấu trùng xung quanh lúc này đồng loạt giương
ánh nhìn tràn đầy địch ý về phía Liễu Minh. Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, không ít ấu trùng đã lập tức uốn cong thân thể bổ nhào về phía
nhân loại trước mặt. Trong lúc nhất thời, bầy ấu trùng đã tạo thành cơn
mưa đỏ thẫm rơi xuống từ bốn phương tám hướng gây nên thanh thế vô cùng
dọa người.
“Hừ!”
Liễu Minh thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng. Khí đen trên người hắn cũng lập tức ngưng tụ, tạo thành một vòng bảo hộ ẩn chứa khí đen không ngừng lưu chuyển.
Gần như ngay lập tức,
liền có gần trăm đầu ấu trùng hung hăng nện lên mặt ngoài của vòng bảo
hộ hắc sắc vừa thành hình. Chỉ thấy từng điểm từng điểm lớn cỡ nắm tay
nằm trên vòng bảo hộ bị đánh lõm xuống sau đó rất nhanh liền được bồi tụ như lúc đầu. Từng trận âm thanh “Phốc” “Phốc” như cơn mưa mùa hạ qua đi nhưng vòng bảo hộ hắc sắc này vẫn không có dấu hiệu lay chuyển.
“Đi”
Hai tay của Liễu Minh đột nhiên truyền đến từng trận lốp bốp nổ vang sau đó thình lình trở nên thô dày hơn một vòng, hơn nữa còn có chút chuyển
thành mơ hồ. Gần như sau một cái nháy mắt, vô số đạo quyền ảnh đen kịt
đã điên cuồng tuôn ra, đổ ấp xuống bức tường hình tròn ở phía đối diện.
Những nơi quyền ảnh đi qua, ấu trùng bị quét phải đều lập tức hóa thành máu thịt nát bấy, nổ văng tung tóe.
Sau một khắc, từng đạo sóng khí màu đen đã liên tiếp va chạm với tường thịt hình tròn, tạo nên âm thanh chấn động vang vọng khắp cả thông đạo, đồng thời mơ hồ tạo thành từng đạo cuồng phong đen nhánh không ngừng gào
thét cuồng quyền khắp nơi. Tường thịt đối diện cũng theo đó nổi lên từng trận run rẩy kịch liệt, vô số ấu trùng trong khoảnh khắc bị chấn nát
tạo thành huyết nhục văng ra tứ tung, để lộ một bức tường bằng thịt khác màu đỏ tươi không ngừng nhúc nhích. Lớp thịt này chịu sự oanh kích của
quyền ảnh hắc sắc liền không ngừng tuôn ra máu tươi, hơn nữa càng lúc
càng nhiều, thậm chí ít lâu sau đã có từng tia máu đỏ thẫm không ngừng
phọt ra.
“Oanh” một tiếng nổ vang!
Sau thời gian chừng năm sau nhịp thở, cơn mưa quyền ảnh rốt cuộc thành công xuyên qua bức tường đỏ thẫm kia, tạo nên tiếng nổ vô cùng vang dội. Chẳng ngờ đúng lúc này, một tầng hào quang huyết sắc từ bức tường trung tâm thình lình hiện ra, đón đỡ toàn bộ dư kích của những quyền ảnh còn lại.
Liễu Minh
thấy vậy liền trầm mặt xuống. Chỉ thấy ánh sáng đen trên người hắn đột
ngột đại phóng, hai bắp tay cũng theo đó biến lớn thêm một vòng, từng
đạo linh văn màu đen cũng theo đó dồn dập hiện ra bên ngoài cơ thể của
hắn.
“Phá…!”
Sau khi quát lên một tiếng chói tai, Liễu
Minh mới tung ra một quyền vô cùng lăng lệ, cùng lúc đó khí đen trên
người hắn cũng đột nhiên dâng lên tạo thành một đầu vụ giao màu đen thật dài không ngừng giương nanh múa vuốt, tạo nên thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi.
Một tiếng rồng ngâm thanh thúy vang lên!
Chỉ thấy vụ giao màu đen không ngừng cuộn tròn cùng co rút thân thể, sau đó thình lình biến thành một cự quyền màu đen lớn chừng mấy trượng bộc
phát một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp, trong nháy mắt đã đánh
thẳng lên trên thành thịt.
Nghe ầm một tiếng, hào quang đỏ tươi
đã lập tức bị đánh đến nổ tung thành mảnh vụn. Tường thịt trước mắt lúc
này đã nhiều thêm một lỗ hổng thật lớn. Tức thì, một cỗ linh khí nồng
đậm liền theo đó điên cuồn tuôn ra.
Liễu Minh lúc này bình tĩnh
nhìn lại
đồng thời từ từ thu hồi khí tức mạnh mẽ trên người. Chỉ thấy
thân thể của hắn nhoáng lên một cái đã nhanh chóng rơi xuống bên cạnh
tường thịt nham nhở.
Những ấu trùng bên cạnh tường thịt vừa rồi
không kịp tránh thoát, đã bị xung kích chấn văng ra ngoài. Cũng có không ít đầu ký sinh trùng thậm chí còn không kịp văng đi đã bị quyền ảnh
hung hãn vừa rồi phân thây vạn đoạn.
Tuy vậy, Liễu Minh vẫn không liều mạng trực tiếp xông vào. Dù sao bên trong kia rốt cuộc là thứ gì
cũng không ai biết, có tính toán thêm nữa cũng chả có ích gì. Lúc này,
hắn đang tập trung phóng tầm mắt xuyên qua bức tường thịt vỡ nát trước
mặt, cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong. Chỉ thấy bên trong tường
thịt kia là một không gian xem ra có chút yên bình chỉ là sương mù tử
sắc nơi đây dường như càng thêm nồng đậm khiến cho tầm nhìn của hắn trở
nên vô cùng hạn chế. Lấy thị lực của Liễu Minh cũng khó khăn lắm mới
nhìn rõ phạm vi chừng hai ba mươi trượng .
Ông ông ô…ô…n…g!
Chính vào lúc này,Cảm Ứng Châu đã tự động bay ra từ trong tay áo của Liễu
Minh hơn nữa còn phát ra một luồng ánh sáng màu vàng kim vô cùng chói
mắt.
“Quả nhiên là ở bên trong!” Liễu Minh thấy vậy liền không giấu được vẻ vui mừng.
Đúng vào lúc này, sau lưng hắn thình lình truyền đến từng tràng rít gào
Hi….i…hi…i hung ác. Chỉ thấy vô số đầu ký sinh ấu trùng đang kéo tới từ
đầu thông đạo bên kia, trong đó còn có một quái trùng thân thể cực lớn.
Lũ giòi bọ này có lẽ đã bị chấn động kịch liệt của pháp lực hấp dẫn tới
đây.
Trong lúc nhất thời, vô số đầu quái trùng lớn có nhỏ có đã
nhanh chóng tạo thành một cơn sóng lúc nhúc giòi bọ gào thét xông tới.
Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh, nào dám chần chờ đứng lại chịu chết. Chỉ thấy một tia sáng thình lình lóe lên, cả người hắn đã nhanh chóng
xuyên qua tường thịt, trực tiếp xâm nhập vào vùng không gian đối diện.
Những quái trùng cỡ lớn lúc này dồn dập ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía cửa
động, sau một phen tìm kiếm không có kết quả liền từ từ tản ra bốn phía. Những ấu trùng nhỏ xíu kia lại không lập tức bỏ đi mà đồng loạt hé mở
cái miệng nhỏ xíu, phát ra từng tràng âm thanh hí..iiii hí… hưng phấn
giống như nhân loại hô hấp thổ nạp vậy.
Trong lúc đó, một bóng
người u ám đang lẳng lặng phiêu phù giữa không trung cao hơn mười
trượng. Đúng là Liễu Minh đã sử dụng bí thuật đồ đằng để che giấu khí
tức. Sau khi nhìn thấy hành động của đám quái trùng bên dưới, ánh mắt
của hắn liền có chút chớp đông như vừa giật mình hiểu ra gì đó.
“Đám ký sinh trùng kia mặc dù không phải là yêu thú nhưng lại hiểu được ích
lợi của việc thôn phệ linh khí, chả trách bọn chúng lại bị chấn động vừa rồi hấp dẫn tới đây.”
Sau một phen suy nghĩ, Liễu Minh mới lần
nữa lấy ra Cảm Ứng Châu đồng thời vung tay đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Lập tức, linh khí trong tay hắn liền đại phòng kim mang. Mặt ngoài quả
cầu cũng từ từ xuất hiện từng tầng linh văn nhàn nhạt mơ hồ chỉ về một
phương hướng nào đó.
Liễu Minh sau khi hít sâu một hơi liền khẽ
động thân thể từ từ di chuyển về hướng mà đồ vật trên tay đã chỉ điểm.
Chỉ là hắn vừa mới di chuyển một đoạn đã thình lình dừng lại sau đó giật mình nhìn lại một cái bướu thịt đang nằm trên cao. Chỉ thấy hắn khẽ
nhíu hai mắt, ngón tay đã bắn ra một đạo Phong Nhận màu xanh nhạt dễ
dàng xẻ đôi bướu thịt khả nghi kia, lộ ra một quả cầu ánh sáng màu xanh
dương to bằng quả trứng gà.
Liễu Minh chỉ khẽ run tay áo đã dễ
dàng bắt lấy quả cầu ánh sáng đang rơi xuống. Chỉ thấy hai tay của hắn
chà xát một hồi, đồ vật kỳ lạ kia liền hiện ra hình dáng thật sự của
mình. Thì ra là một con quay màu xanh nhạt được chế tác vô cùng tinh
xảo!
Có thể nhìn thấy từng vòng linh văn rậm rạp bên ngoài con
quay đang liên tục tản ra một vòng pháp lực nhàn nhạt không ngừng hô ứng với quang cầu màu vàng kim trong tay hắn. Sau khi suy nghĩ một chút,
Liễu Minh cũng đã hiểu ra vài phần. Có lẽ đồ vật này chính là linh vật
mà Thiên Công Tông dùng để định vị bên trong cơ thể của cự thú. Chỉ nghĩ đến con quay này đã bị cắn nuốt ba vạn năm có dư mà vẫn có thể cung cấp vị trí chính xác như vậy, đủ thấy Thiên Công Tông đã tiêu tốn không ít
tâm huyết vào thứ này.
Liễu Minh sau khi tán thưởng trong lòng
một câu, liền thu hồi con quay vào túi rồi mới tiếp tục bay về phía
trước. Nhưng do ở nơi này thần thức cùng thị lực đều bị hạn chế nghiêm
trọng nên hắn cũng không dám bay qua nhanh.
Không lâu sau đó,
không khí xung quanh bắt đầu có chút ẩm ướt cùng nhớp nháp. Hơn nữa, từ
những khối thịt đỏ sậm trên mặt đất đột nhiên truyền đến từng trận âm
thanh nhúc nhích giống như có thứ gì đó vừa bò qua bên trong. Chấn động
vừa rồi dường như đã kinh động đến lực lượng nào đó khiến cho mặt đất
mười trượng xung quanh thình lình hô ứng lẫn nhau, đồng loạt nhẹ nhàng
nhúc nhích.
Liễu Minh thấy vậy càng trở nên cẩn thận, lập tức không ngừng vân chuyển đồ đằng Xa Hoạn, lẳng lặng bay về phía trước.
Thời gian chầm chậm trôi qua từng chút một.
Không gian bên trong tường thịt này không ngờ lại có diện tích vô cùng rộng
lớn. Liễu Minh tuy đã phi hành một lúc nhưng trước mắt vẫn là biển sương tím biếc cuộn trào, giống như không hề có điểm cuối vậy. Ngay khi hắn
còn đang nghi ngờ bản thân đã xác định sai phương hướng, mặt đất cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tia sáng. Liễu Minh thấy vậy liền có
chút ngạc nhiên, thân hình lập tức ngừng lại giữa không trung sau đó
chậm rãi bay xuống mặt đất vừa phát ra dị tượng vừa rồi.