Sau khi tiếp nhận phù lục cùng ngọc bội, Liễu Minh liền xem xét cẩn thận một phen. Chỉ thấy trên tấm ngọc bội tỏa ra ánh sáng óng ánh rực rỡ,
hơn nữa còn có thể mơ hồ thấy được một tia băng tuyết kết tinh không
ngừng lưu chuyển bên trong, quả thật có chút huyền diệu.
Lúc này
hắn liền có ý định thử nghiệm một phen bèn quán chú một chút Pháp lực
vào bên trong. Lập tức, từng sợi tinh ti thật nhỏ bắt đầu phiêu nhiên
thoát ra từ mặt ngoài của ngọc bộ rồi nhanh chóng phiêu đãng trong không khí. Cùng lúc đó, ngọc bội trên tay cũng bắt đầu tan biến một cách chậm rãi.
Khi Liễu Minh đình chỉ Pháp lực đang vận hành bên trong cơ
thể, những sợi tinh ti kỳ lạ này cũng theo đó lặng lẽ bay vụt trở về
khiến cho ngọc bội mà hắn đang cầm trong chớp mắt ngưng tụ trở lại như
lúc ban đầu.
Những người có mặt sau khi thử nghiệm một phen, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tại hạ trong lúc luyện chế kiện linh khí này còn dung nhập vào bên trong
một loại cấm chế đặc thù thứ hai, giúp cho tinh ti kia sau kích phát nếu không cảm nhận được Yêu khí gần đó, sẽ ngưng tụ trở lại thành hình ngọc bội như lúc ban đầu.” Tu sĩ họ Tôn thấy vậy liền giải thích một câu.
“Tôn đạo hữu quả nhiên vô cùng am hiểu với việc bày binh bố trận, chúng ta
tất nhiên an tâm. Tại hạ chỉ lo người của Yêu tộc sẽ phái người giữ vững cửa vào của di tích, đạo hữu lợi dụng phân thân tiến hành bày trận cũng nên cẩn thận.” Thanh niên họ Lý sau khi thu hồi hai kiện vật phẩm liền
lên tiếng yên tâm.
“Chư vị đạo hữu cứ việc yên tâm, tuy rằng sau
khi bị thương, thực lực của ta đã giảm thế nhưng muốn qua mặt các Yêu tu khác để bố trí pháp trận tự nhiên không có vấn đề. Nếu mọi người đã
không có ý kiến gì khác vậy xin mời trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm
ngày mai chúng ta sẽ tập hợp ở chỗ này sau đó cùng nhau xuất phát đến
địa điểm tỷ thí. Chỉ mong tại thời điểm thi đấu, chư vị hãy xuất toàn
lực ứng phó, tuyệt đối không được để đối phương nhìn ra chút sơ hở nào.” Tu sĩ họ Tôn nghe vậy không nhanh không chậm đáp lời.
Đám người
thiếu phụ sau khi hỏi thăm một ít sự tình có liên quan đến bản thân liền chắp tay bái biệt. Liễu Minh cũng phối hợp quay về động phủ tạm thời.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại cẩn thận kiểm tra thực hư của tấm
ngọc bội nhận được từ tay tu sĩ họ Tôn. Sau khi xác định lời của đối
phương là thật, hắn mới cẩn thận cất vật ấy vào trong y phục rồi nhanh
chóng khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Một đêm vô sự trôi qua.
Sáng sớm ngày sau, khi Liễu Minh tiến đến căn cứ tạm thời của Nhân tộc thì
một chiếc phi xa cực lớn màu lam nhạt đã lẳng lặng tọa lạc giữa trời
tuyết trắng xóa. Lúc này, tu sĩ họ Tôn của Hạo Nhiên Thư Viện đang bàn
bạc với lão giả họ Hoàng vấn đề gì đấy. Về phần những người khác đã có
mặt bảy tám phần mười. Thấy Liễu Minh đã đến, thanh niên họ Lý liền
hướng hắn gật đầu một cái, thiếu phụ áo lam Vũ Hồng cũng lập tức nhoẻn
miệng cười chào hắn.
Liễu Minh thấy vậy, từ tốn đáp lễ từng người.
Đợi khi toàn bộ nhân thủ đã có mặt trên xe, tu sĩ họ Tôn mới đánh về phía
phi xa khổng lồ một đạo ánh sáng xanh lam. Cỗ xe khổng lồ lập tức hóa
thành một đạo cầu vồng bay về phía trước, kéo theo một hồi âm thanh ù ù
vang dội. Rất nhanh sau đó, đoàn người đã biến mất trong trời tuyết mịt
mùng. Chiếc phi xa này của tu sĩ họ Tôn hiển nhiên cũng là một bảo vật
hiếm thấy. Tốc độ phi hành quả thật kinh người, so với Đái Nguyệt Phi
Chu của Liễu Minh còn muốn nhanh hơn vài phần.
Thời gian vẻn vẹn
nửa khắc nhanh chóng trôi qua, đoàn người của liên minh nhân tộc đã xuất hiện tại một bãi đất trống ráp gianh Băng Tuyết Cực Địa, chỉ thấy trước mắt bọn họ là một ngọn tuyết sơn vô cùng hùng vĩ.
“Vì phòng ngừa song phương có kẻ thừa dịp tỷ thí thừa cơ tranh đoạt di tích, ta cùng
với người dẫn đội của Yêu tộc sau khi thương thảo đã quyết định chọn nơi này để tiến hành tỷ thí. Khoảng cách từ nơi này đến di tích kia ước
chừng mấy ngàn dặm, nếu thật sự có tình huống đặc thù phát sinh, chỉ cần một chút thời gian liền có thể tiến đến. Hơn nữa thời gian bài trừ cấm
chế tại di tích đòi hỏi ít nhất một ngày một đêm cho nên mọi người không cần lo lắng. Vừa rồi, ta đã nhận được tin tức, lần này liên minh Yêu
tộc hầu như đã dốc trọn toàn bộ lực lượng, chỉ lưu lại ba bốn tên yêu tu Hóa Tinh kỳ để tuần tra, trông coi phụ cận mà thôi, so với chúng ta dự
đoán hoàn toàn trùng khớp.” Tu sĩ họ Tôn thấp giọng truyền âm với những
người xung quanh một câu.
Những người khác nghe vậy, thần sắc đều lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn kích động.
“Ha ha, đến lúc này mà Tôn đạo hữu vẫn có nhã hứng cười đùa như vậy chẳng
lẽ thương thế trên người đã hoàn toàn khôi phục, nắm chắc phần thắng
trong tay sao?”
Một giọng nói trầm thấp mà hùng hậu đột ngột
truyền tới từ phía xa. Mọi người nghe vậy giật mình, lập tức quay đầu
nhìn lại nơi phát ra giọng nói vừa rồi.
Chỉ thấy trên bầu trời cách đó vài dặm, hai luồng sương mù đen xì đang nhanh chóng bay đến.
Ngay sau đó, hơn mười độn quang với những màu sắc khác nhau nối tiếp theo
sau, vẻn vẹn hai ba hô hấp đã hạ xuống một mảnh đất trống cách mọi người mấy trăm trượng.
Trong đoàn sương mù màu nâu xám dẫn đầu, mơ hồ
có thể thấy được thân hình của một đại hán cao to, ngăm đen, trên người
mặc một cái áo lông. Mà một đoàn sương mù màu đen khác thì lại không
thấy được gì, chỉ nghe có tiếng cười âm trầm từ đó phát ra.
Khi
đám người tu sĩ họ Tôn nhìn lại, hai đoàn sương mù cầm đầu nhanh chóng
tiêu tán, thân hình của hai gã yêu tu lộ ra trước mặt đám người Liễu
Minh.
Bên trái là một tên thân cao ba trượng, làn da ngăm đen,
lưng hùm vai gấu, quanh thân là một bộ lông màu nâu đậm, người mặc một
bộ áo lông, thoạt nhìn trông như một con gấu ngựa vậy. Chắc hắn là tên
tu sĩ Chân Đan cảnh của Man Hùng tộc trong lời Lý Vĩnh Hồng.
Bên
phải là một tên cao gầy, mặt mũi được che bởi một màn âm vụ, hai mắt sắc bén như điện, trong đôi mắt lóe ra từng đợt tinh quang. Kết hợp với
khuôn mặt là một chiếc mũi ưng không hề tương xứng, làm cho người khác
có cảm giác không được tự nhiên, chắc hẳn là cường giả Liệt Ưng tộc.
Mười người đằng sau lúc này cũng nhanh chóng thu lại yêu khí, mơ hồ chia ra
làm hai đội, rõ ràng là những tên thiên lôi sai đâu đánh đó của hai tên
đại hán Liệt Ưng và Man Hùng. Ánh mắt họ nhìn về Nhân tộc vô cùng bất
thiện.
Lúc Liễu Minh nhìn về phía hai gã đại hán thì trong giây
lát đồng tử co lại, yêu khí trên hai người này vô cùng thâm trầm nộng
đậm, hầu như không dưới hai người Cực Ảnh và Hổ Tàng hắn đã gặp trước
đây.
Đúng lúc này thì tên nam tử Liệt Ưng tộc kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Liễu Minh, đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong mắt mơ
hồ có một đạo điện quang màu vàng hiện lên.
Liễu Minh chợt cảm thấy hai mắt đau đớn, giống như là bị bỏng lửa vậy.
Trong lòng hắn liền rùng mình, pháp lực trong cơ thể liền vận chuyển, hai mắt liền hiện lên một tầng hắc mang, sự đau đớn mới chậm rãi biến mất.
Trên
mặt tên nam tử mũi ưng hiện lên một vẻ kinh ngạc, kim quang trong mắt chậm rãi biến mất.
Đúng lúc này thì tên đại hán cao to như gấu ngựa tiến lên một bước, cao giọng nói.
“Nếu như các ngươi đã đến thì cũng không nên lãng phí thời gian làm gì,
nhanh bắt đầu đi! Bảy trận một chọi một, sinh tử do trời định!”
Nam tử họ Tôn nhìn lướt qua chúng yêu tộc, nhẹ gật đầu, lớn tiếng trả lời:
“Tốt, vậy theo như lời Hùng đạo hữu nói, giữa chúng ta cũng không có gì để nói, bắt đầu được rồi!”
Song phương vừa nói xong, sau lưng đại hán cao to liền dâng lên một cơn yêu
phong đen kịt, hạ xuống giữa hai đoàn người, yêu phong tản đi lộ ra một
tên nam tử mặt sẹo áo đen.
“Bổn đại gia chính là Man Hùng tộc
Hùng Ngũ, những tên tạp chủng Nhân tộc kia, tên nào lên chịu chết
trước!” Nam tử mặt sẹo cuồng tiếu một tiếng, không hề kiêng nể mà khiêu
chiến.
Mọi người bên Nhân tộc nghe vậy tự nhiên vô cùng tức giận, một tên nam tử mặc hồng bào sắc mặt trầm xuống, chợt hóa thành một đoàn hỏa cầu bắn ra.
Nam tử họ Tôn thấy vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía bóng lưng của nam tử hồng bào mấy lần. Người này chính là đệ tử của bát đại thế gia, Thẩm gia Thẩm Vạn Thanh, nhìn
tình hình này chắc hẳn là tu luyện công pháp hỏa hệ.
Cả hai bên
đều có tu vi Giả Đan kỳ, pháp lực mỗi bên đều thâm hậu, nhưng tên nam tử yêu tộc tựa hồ hơn một chút nhưng nếu Thẩm Vạn Thanh can đảm chinh
chiến, có lẽ có chỗ dựa.
Hùng Ngũ tuy rằng lúc đầu lớn tiếng kêu
la, nhưng giờ phút này sau khi đối thủ xuất hiện thì lại không tùy tiện
động thủ, hai mắt híp lại đánh giá.
Thẩm Vạn Thanh thấy đối
phương không động thủ thì hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp
quyết, áo bào hồng trên người bỗng nhiên nổi lên ánh lửa chói mắt, tay
phải “Vèo” một tiếng, bay ra một con hỏa xà to bằng miệng bát, quấn
quanh người hắn, nhìn về phía nam tử mặt sẹo, phát ra tiếng kêu tê…tê….
Thoạt nhìn hỏa xả rất có linh tính, trong miệng thỉnh thoảng lại phun ra những đóa hỏa diễm.
“Ồ, Phệ Linh Hỏa Xà, không thể tưởng tượng được ở đại lục Trung Thiên lại
có người có thể khống chế được loại linh thú này.” Trong mắt nam tử mặt
ưng chớp động kim quang, nhìn về phía hỏa xà của nam tử hồng bào mấy
lần, thì thào nói một câu.
“Phệ Linh Hỏa Xà? Tên này ta chưa từng nghe qua, yêu thú này lợi hại lắm không?” Đại hán cao to nghe vậy thì liền hỏi.
Nam tử mặt sẹo chính là tộc nhân của hắn, hơn nữa đây còn là trận chiến đầu tiên của song phương cho nên hắn hết sức coi trọng, nếu mà thất bại sẽ
ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí.
“Phệ Linh Hỏa Xà này chình là một
loại linh thú biến dị, sinh hoạt trong nham thạch núi lửa, vừa ra đời
thì có thể lấy hỏa diễm làm thức ăn, trời sinh có dị năng khống hỏa, yêu hỏa do nó sinh ra thậm chí còn lợi hai hơn Tiên Thiên Đan hỏa của tu sĩ Chân Đan hơn vài phần. Nhưng mà Hùng huynh cũng không cần lo lắng, con
hỏa xà này tu vi còn thấp chứ nếu là từ xà hóa giao, ngay cả ta hay
ngươi ứng phó còn thấy phiền phức. Còn bây giờ thì, hắc hắc, không đáng
lo.” Nam tử mũi ưng thản nhiên nói.
Nam tử cao to vốn sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng sau khi nghe câu cuối thì lại nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Minh đứng ở đối diện, cái tai giật giật, ánh mắt có chút lóe lên.
Hai người mũi ưng nói chuyện tuy vô cùng nhỏ, lại dùng yêu lực để cách âm,
nhưng mà thần thức của Liễu Minh vốn cường đại, lại ăn vào Chân Hồn quả, thần hồn lực tăng lên rất nhiều nên hai người nói chuyện với nhau hắn
nghe được tám chín phần.
Lúc này tròng mắt hắn hơi híp lại, đánh giá một chút đối với hỏa xà.
Đối với Thẩm gia trong bát đại thế gia, nổi tiếng với bí thuật khổng hỏa
nổi danh Trung Thiên hắn cũng nghe qua một chút nhưng cũng chưa có dịp
chứng kiến tận mắt lần nào.
Nghe nói Hỏa Sí sơn trang của Thẩm
gia được xây dựng trong Xích Diêm sơn mạch, cùng Bích Yêu Minh Hải là
những hiểm địa nổi danh của Trung Thiên. Núi lửa xung quanh nhiều vô số
kể, mỗi ngày đều có vài tòa núi lửa bộc phát, khiến cho những tu sĩ từ
Hóa Tinh trở xuống không thể nào đặt chân vào được nửa bước.
Bên
trong Xích Diêm sơn mạch, nguyên khí hỏa thuộc tính vô cùng dồi dào,
khiến cho những dị thú hỏa thuộc tính vốn đã sớm tuyệt tích tại những
địa phương khác xuất hiện rất nhiều tại đó mà mỗi gã đệ tử đích truyền
của Thẩm gia, sau khi trưởng thành đều phải tự mình đi tìm kiếm và nuôi
dưỡng một đầu linh thú mới được gia tộc chấp nhận.
Xem ra Phệ Linh Hỏa Xà này chính là linh thú của Thẩm Vạn Thanh.
“Hỏa xà này của ngươi thoạt nhìn cũng không tầm thường.” Phía trong trận,
yêu tu mặt sẹo nhìn hỏa xà trên người của thanh niên áo bào hồng, trầm
giọng nói.
“Hừ, nếu như ngươi sợ chết, lập tức dập đầu nhận thua
thì ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một con đường sống.” Thẩm Vạn Thanh cười lên một tiếng quái dị rồi nói.
“Chỉ bằng những lời này của
ngươi, Hùng Ngũ ta hôm nay quyết đem xương ngươi nghiền thành tro!” Ánh
mắt yêu tu mặt sẹo lóe hung quang, nhe răng cười một tiếng, hai tay bấm
niệm pháp quyết, trong miệng phát ra tiếng chú ngữ trầm thấp.
Yêu khí màu đen trên người hắn cuồng tăng, thoáng một cái liền hóa thành vô số xúc tu màu đen như mực, bên ngoài thân hắn cuồng vũ liên tục.