Thẩm Vạn Thanh biến sắc, hai tay đan vào nhau liên tục biến hóa, há miệng phun ra một đạo phù văn nhập vào hỏa xà.
Hỏa xà ngẩng đầu lên, bắt đầu bay lên, trên thân xuất hiện một luồng hỏa diễm đỏ hồng, cuồn cuộn bốc cháy.
Trong ngọn lửa, thân hình hỏa xà bất ngờ to lớn lên rất nhiều. Nó há mồm phun ra một luồng hoả trụ, nhanh chóng xông đến người đàn ông mặt sẹo.
Những nơi hỏa trụ đi qua, tựa hồ như không chịu nổi nhiệt độ cao, hình hài
vặn vẹo biến dạng. Liễu Minh cùng đám người đằng xa cũng cảm nhận được
hơi nóng, như muốn thiêu cháy làn da, cực kỳ đau nhức.
Yêu tu mặt sẹo đối với đòn này giống như không để tâm, hai tay liên tục thi triển
pháp quyết. Hai mắt thình lình chuyển sang màu đỏ, áo bào màu đen đột
ngột căng phồng. Trong phút chốc hắn biến to, xé toạc quần áo đang căng
phồng, thân hình tăng lên gấp mấy lần so với lúc trước.
Đầu của
hắn lúc này biến thành đầu gấu, khiến cho vết sẹo trên mặt càng nổi bật, vẻ mặt hắn càng thêm dữ tợn. Hai bàn tay hắn lông đen rậm rạp, đen sì
như luồng yêu khí xung quanh người.
Hắn rống to, hắc khí trên bàn tay to lớn theo đó tăng lên. Hắn đấm mạnh, hắc khí vùn vụt bay ra.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh!
Bàn tay lớn đánh lên hỏa trụ, hai màu đen đỏ phát ra quang mang chói mắt,
luồng năng lượng cực lớn bùng nổ trong phút chốc. Hỏa trụ đỏ thẫm giữ
vững được một lát, bất ngờ liền bạo nổ, biến thành hỏa diễm bay đầy
trời.
Nắm đắm của người đàn ông mặt sẹo chỉ hơi rung động, một
mảng da lớn bị tổn thương bởi ngọn lửa. Hắn tựa như không có cảm giác,
chân bước ầm ầm, ra sức nhào về hướng thanh niên mặc áo hồng.
Thẩm Vạn Thanh thấy thế sắc mặt khẽ biến, không chút chậm trễ lộn tay, há
miệng phun ra một cây quạt nhỏ màu đỏ. Cây quạt nhanh chóng biến lớn,
chớp mắt đã cỡ một trượng.
Thẩm Vạn Thanh nhanh chóng niệm chú
ngữ, cây quạt màu đỏ mạnh mẽ tỏa sáng. Trên mặt quạt bắn ra liên tục
từng tia hỏa diễm, nhanh chóng dày đặc, khiến cho phạm vi tầm mười
trượng toàn là mây lửa, bên trong đều ẩn chứa hỏa xà.
Hùng yêu
mặt sẹo nhìn thấy, hung quang chớp động liên tục trong mắt, vì trước mặt ngập trời hỏa diễm cuồn cuộn hắn đành phải dừng bước.
Thẩm Vạn Thanh thấy thế, không khỏi thầm thở dài.
"Tặc tử Nhân tộc. Ngươi cho rằng trốn trong đó thì có thể bình yên vô sự hả?"
Hùng yêu mặt sẹo bất chợt cười khặc khặc quái dị. Hắn há miệng, cột sáng màu đen to như thùng nước bay ra, trên không trung lập tức biến thành mười
tia hắc quang, xoay quanh lượn múa.
"Ồ!"
Liễu Minh đang xem cuộc chiến khẽ thay đổi sắc mặt. Mỗi tia hắc quang tụ lại thành một chuôi phi chùy.
Hầu như yêu tu đều dựa vào thân thể mạnh mẽ, thần thông đạt được từ thiên
phú để chiến đấu, sử dụng linh khí pháp bảo đều rất ít, vậy mà tên yêu
hùng này lại luyện hóa một bộ phi chùy.
Từ khí tức phát ra có thể thấy được phẩm giai của chùy bay này đã đạt đến Pháp bảo hình thức ban đầu.
Trong mắt Hùng yêu mặt sẹo lóe lên lệ mang, mười chui chùy bay màu đen lắc lư một cái, lập tức biến thành hơn ba mươi mấy chùy ảnh màu đen, từ tứ
phía công kích đến đám mây lửa.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên quang mang kỳ lạ, bí thuật Hùng yêu mặt sẹo đang thi triển cũng giống như
thuật kiếm quang phân hóa được ghi chép trong Thái Cương Kiếm Quyết mà
hắn tu luyện, tuy cách làm hơi khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau.
Mắt thấy đầy rẫy chùy ảnh màu đen lượn múa xung quanh đám mây lửa, trong
chốc lát đã mấy trăm lần điên cuồng công kích lên đám mây lửa. "Oanh
long long" những tiếng nổ mạnh liên tục truyền ra, giống như có mấy trăm tia sét bạo nổ cùng một chỗ.
Mây lửa cuồn cuộn liên tục nhưng cũng không phải là vật thường. Khiến cho toàn bộ chùy ảnh đâm vào hư không.
Hùng yêu khẽ biến đổi sắc mặt, dù không biết đối phương bằng cách nào thoát
khỏi công kích của chùy bay, nhưng khiến cho trong lòng hắn thu lại chút ít vẻ khinh miệt.
Trong lúc đó, mây lửa xung quanh đột ngột bắt đầu biến đổi, lập tức nhanh chóng biến nhỏ.
"Không tốt!"
Kim quang chớp động trong mắt yêu tu nam tử mũi ưng. Hắn nhìn chằm chằm vào mây lửa, sắc mặt biến đổi liền tự nói một mình.
"Ưng huynh, có chuyện gì vậy?" Đại hán to lớn nhận thấy thần sắc nam tử mũi ưng như thế, không nhịn được liền hỏi.
Nam tử mũi ưng không liền trả lời mà bắt đầu chau mày.
Đối với Liễu Minh gặp tình cảnh này, trên mặt bất ngờ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn đúng là dùng thần thức cố gắng dò xét. Trong mây lửa lúc này, hỏa xà
đang điên cuồng hút lấy mây lửa xung quanh, thân thể to lớn nhanh chóng.
Sau một khắc, tất cả mây lửa giống như thủy triều nhanh chóng biến mất,
thân hình hỏa xà hiện ra, phảng phất như quả cầu khí, to đến hơn hai
mươi trượng.
Đầu hỏa xà thình linh mọc ra hai cây san hô giống
như sừng, dưới bụng xuất hiện bốn cái chân chắc khỏe có móng vuốt sắc
bén. Trên thân xuất hiện lân giáp màu đỏ như lửa, tựa hồ thoáng hiện hỏa diễm màu đỏ thắm.
"Hóa Giao!"
Hùng yêu mặt sẹo lóe lên mục quang, nghẹn ngào cất tiếng nói.
Bản thân nam tử mặc hồng bào hiện ra đứng ở đằng sau Hỏa giao cực lớn. Trên mặt hắn biểu lộ một nụ cười nhạt, trong miệng nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Đi!"
Trên khuôn mặt sẹo của gã Hùng Yêu thoáng hiện vẻ nghiêm trọng. Sau đó, hắn
liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết đem gần mười cái chuỳ màu đen đang
lượn vòng trên đỉnh đầu hợp lại làm một. Một chuôi cự chuỳ lớn hơn hai
mươi trượng theo đó hiện ra, liền đánh phủ đầu tới phía Hoả Giao.
Tên nam tử mặc áo bào đỏ thấy vậy lập tức phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
"Ầm" một tiếng nổ vang!
Trên thân Hoả Giao đột nhiên nổi lên hoả diễm cao đến vài thước, hai chân
trước loé lên một cái liền chặn thế xuống của cự chuỳ. Điều này khiến gã Hùng Yêu bất lực, thúc giục ra sao cũng không cách nào điều khiể cự
chuỳ nhúc nhích mảy may.
Lập tức Hoả Giao há miệng, phun ra từng khoả hoả cầu cực lớn, hung hăng đập lên trên cự chuỳ màu đen.
Nhất thời, khí đen bên ngoài cự chuỳ cùng hoả cầu nổ tung biến thành một đợt sóng lửa đan vào nhau giữa không trung.
Sương mù hai màu đen đỏ cuồn cuộn, bỗng nhiên tràn ra che kín cả bầu trời.
Cự chuỳ màu đen bị va đập trong đó hơn mười lần thì ánh sáng rực rỡ cũng
dần nhạt đi, thân chuỳ vẫn còn chuyển động bên trong nhưng tốc độ đã trở nên chậm chạp hẳn.
Gã Hùng Yêu mặt sẹo thấy vậy khuôn mặt lộ vẻ
lo lắng, nghiến răng thật chặt rồi đột nhiên há miệng phun ra một cột
sáng đen kịt nhập vào cự chuỳ.
Sau đó, xương cốt trên thân hình
gã rung động một hồi, thân thể cực lớn vốn cao mấy trượng lại nhanh
chóng thu nhỏ trở lại như lúc ban đầu, sắc mặt hơi tái nhợt đi.
Cự chuỳ sau khi được cột sáng màu đen nhập vào liền toả ra ánh sáng rực
rỡ. Từng tràng âm thanh vù vù chấn động không ngừng truyền ra, trông
giống như một con cự thú bị giam cầm đang liều mạng giãy giụa, muốn
thoát ra khỏi móng vuốt của Hoả Giao.
Cự chuỳ mang theo một cỗ sức mạnh khổng lồ khiến Hoả Giao bắt đầu run rẩy.
Trong mắt
tên nam tử mặc áo bào đỏ thoáng hiện lên vẻ đau đớn. Cũng vì hắn
thi triển bí thuật giúp cho Linh Xà tạm thời sở hữu được năng lực Hoả
Giao nên pháp lực tiêu hao cực nhanh, hơn nữa loại thuật này còn mang
theo khuyết điểm rất lớn.
Hắn hít sâu một hơi, ngón tay cong lại liên tục bắn ra từng đạo pháp quyết màu đỏ.
Liền đó, ánh lửa quanh thân Hoả Giao trở nên rực rỡ, mơ hồ trong đó thấp thoáng bóng dáng một cái hoả phiên cực lớn.
Sương mù hai màu đỏ đen truyền ra một tiếng "ngao" rồi lập tức một âm thanh chói tai bén nhọn ngút trời vang lên.
Ngay sau đó từng tràng âm thanh "phần phật" nổi lên, một luồng gió bão màu
đỏ thình lình xuất hiện, lại lần nữa ép hào quang quanh cự chuỳ màu đen
xuống.
"Vừa rồi là. . . "
Ánh mắt của gã Hùng Yêu mặt sẹo
lập loè thoáng chốc rồi hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, hắn há miệng
phun ra một chiếc chuông đen bóng chỉ lớn hơn có một tấc.
Ánh
sáng đen loé lên, chiếc chuông nhỏ liền phóng lên trời bay đến trên đỉnh đầu Thẩm Vạn Thanh, sau đó nhoáng cái vang lên một tiếng chuông trong
trẻo.
Trong không khí liền có từng đợt sóng âm màu đen nổi lên bao phủ Hoả Giao cùng Thẩm Vạn Thanh vào bên trong.
Âm thanh không lớn nhưng Hoả Giao bên dưới nghe xong thì thân hình lại run lên, hoả diễm trên thân dường như bị khống chế khiến nó phát ra một
tiếng gào thét giận dữ. Tiếng chuông vẫn tiếp tục truyền ra bốn phía.
Trong mắt Thẩm Vạn Thanh cũng xuất hiện một chút mê ly, pháp lực trong
cơ thể hắn không còn bị kiểm soát nữa liền tán loạn ra khắp nơi.
Cự chuỳ màu đen nhân cơ hội này liền lắc lư thật mạnh, vù một tiếng đã
thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của Hoả Giao, hoá thành một đạo hắc mang phóng lên trời.
Hắc mang lượn một vòng giữa không trung thì bất ngờ
phát ra một tiếng nổ vang, một chuỳ ảnh lớn bằng cái nhà, mặt ngoài có
khí đen lượn lờ theo đó hiện ra, hung hăng nện xuống.
Tên nam tử
mặc áo bào đỏ lúc này còn chưa kịp khôi phục, nếu bị chuỳ ảnh cực lớn
như thế đập xuống thì chỉ sợ sẽ thành thịt nát, ngay cả nguyên thần e
cũng không có cơ hội thoát khốn.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc
này, ánh sáng bạc chỗ cổ Thẩm Vạn Thanh loé lên, theo đó một viên châu
hiện ra rồi lại "phốc" một tiếng vỡ vụn. Từ trong đó, một đạo cầu vồng
màu bạc cuồn cuộn cuốn ra, sau một cái chớp động đã đánh lên trên chuỳ
ảnh cực lớn kia.
Một tiếng nổ vang làm đất rung núi chuyển!
Trong nháy mắt, hắc mang cùng ngân quang đan vào nhau hoà thành một thể, trở
thành một quang cầu cực lớn rồi ầm ầm nổ tung. Từng trận lốc xoáy sinh
ra từ chấn động dữ dội dồn dập quét khắp bốn phương tám hướng.
Mọi người đứng xung quanh hai bên thấy thế liền nhao nhao tế ra vô số màn sáng, đủ mọi màu sắc ngăn cản vòi rồng cuốn tới.
Thẩm Vạn Thanh thấy vậy thì sắc mặt nhẹ buông lỏng, sau một tiếng hét lớn,
hai tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết trên mình Hoả Giao.
Ngọn lửa trên thân Hoả Giao đã trở nên ổn định hơn một chút, cái đầu khổng
lồ liền há miệng phun ra một cột lửa to lớn đánh thẳng về phía gã Hùng
Yêu mặt sẹo.
Hai người Thẩm Vạn Thanh cùng Hùng Ngũ với tư cách
là người mở màn cho hai bên trong chớp mắt đã đánh đến mấy hiệp. Cũng
bởi vì vừa ra tay đã tung đòn sát thủ nên liền thu hút ánh mắt của tất
cả mọi người.
Nhưng không một ai chú ý rằng từ lúc bắt đầu giao
đấu, một sợi tơ óng ánh nhỏ xíu mà bằng mắt thường khó có thể phân biệt
được đã không ngừng từ bên hông Thẩm Vạn Thanh len lỏi đến trên người
Hùng Ngũ. Đến lúc này thì sợi tơ óng ánh cũng đã ngừng tuôn ra rồi.
Tên tu sĩ họ Tôn đang ở phía xa theo dõi trận chiến thấy vậy, ánh mắt có hơi sáng lên nhưng lập tức khôi phục lại như lúc đầu.
Ánh mắt gã Hùng Yêu mặt sẹo loé lên, đồng thời trong tay đánh ra một đạo
chuỳ quyết. Cự chuỳ màu đen giữa không trung liền theo đó hắc mang đại
phóng, biến thành ảo ảnh một đầu Cự Hùng màu đen vồ tới chỗ Hoả Giao
đang phun ra cột lửa kia.
Cự Hùng màu đen phát ra một tiếng gào
thét, thân hình béo lùn chắc nịch bị cột lửa đánh cho lùi liên tiếp về
phía sau nhưng cũng vẫn ngăn cản được chúng bắn tới.
Hùng Ngũ cười lạnh đưa tay ra điểm một cái.
Chiếc chuông màu đen giữa không trung lại lần nữa kêu vang toả ra sóng âm càng lớn hơn lúc trước.
Hoả Giao gào thét một tiếng, hoả diễm trên người vừa mới ổn định lại đã lần nữa tản ra khắp nơi, thân thể khổng lồ theo đó cũng bắt đầu trở nên run rẩy.
Thân thể Thẩm Vạn Thanh cũng run lên, khóe miệng đã trào ra một chút máu tươi.
Gã Hùng Yêu mặt sẹo nhân đó há miệng phun ra một tia sáng đen rơi lên chiếc chuông kia, hai tay ngưng tụ lăng không ấn xuống.
"Phá!" Một tiếng quát chói tai truyền ra.
Chiếc chuông toả ra từng luồng ánh sáng đen, sau một cái lắc lư liền ngưng tụ thành một ảo ảnh cái chuông tối mịt lớn gần trượng.