Ông!
Hư ảnh chuông lục lạc chấn động một cái, phát ra sóng âm màu đen rồi ngưng tụ thành một quang cầu màu đen, lóe lên rồi chui vào đầu
của hỏa giao.
Hỏa giao giống như bị trọng thương, gào thét một tiếng, thân thể khổng lồ ầm ầm biến thành hỏa diễm đầy trời, bắn ra tứ tán.
Trong miệng Thẩm Vạn Thanh liền phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người liền tụt xuống không phanh.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Phệ Linh Hỏa Xà một lần nữa hiện ra, hình thể đã thu nhỏ lại như lúc đầu, bộ dáng vô cùng uể oải.
Bên cạnh hỏa xà, hỏa phiên màu hồng cũng ảm đạm vô quang, thoạt nhìn giống
như linh tính bị hao tổn không nhẹ, trong thời gian ngắn thì không thể
sử dụng lại nữa.
Một tiếng sét đánh vang lên!
Một cự thủ màu đen như thiểm điện phóng đến, một phát liền bắt được hỏa phiên màu hồng.
Phệ Linh Hỏa Xà cuống quít biến thành một đạo hồng quang phá không bay đi,
sau mấy cái chớp động liền xuất hiện bên cạnh của Thẩm Vạn Thanh.
“Ha ha, hỏa phiên này chắc hẳn là linh khí bổn mạng của ngươi, đem hỏa
phiên và hỏa xà dung hợp mới khiến cho nó từ xà hóa giao, uy năng tăng
lên. Nhưng đáng tiếc là tu vi của ngươi không đủ, việc dung hợp không
khỏi quá miễn cưỡng đi.” Hùng yêu mặt sẹo đắc ý cười lớn, trên tay thoát ra hắc mang cuồn cuộn, huyễn hóa ra một cự thủ, gắt gao nắm lấy hỏa
phiên, đồng thời một ngón tay điểm ra.
“Oanh” một tiếng vang lên!
Giữa không trung, cự chùy màu đen lại hóa thành một đạo chùy ảnh cực lớn, một lần nữa chém xuống đầu của Thẩm Vạn Thanh.
Sắc mặt Thẩm Vạn Thanh kịch biến, thân thể run lên, hé miệng phun ra một đóa hỏa liên bằng miệng bát.
Hỏa liên quay trong một cái, nhanh chóng biến lớn mấy chục lần hóa thành
một đóa hồng liên cỡ vài trượng, ánh sáng màu đỏ đại phóng, thoáng một
cái liền chống lại cự chùy màu đen.
Cùng lúc đó, hỏa quang của hỏa phiên lóe lên, cũng hiện ra một đạo hư ảnh hoa sen.
Hùng yêu mặt sẹo thấy vậy thì sắc mặt hơi đổi, yêu khí màu đen trên người
tăng lên, vừa định thúc giục thì trong mắt Thẩm Vạn Thanh lóe lên vẻ tàn khốc, nhanh hơn hét một tiếng “Bạo!”
Hư ảnh hoa sen bên trên hỏa phiên oanh một tiếng rồi nổ tung, khiến cho hắc khí xung quanh cự thủ nổ tan tành.
Không đợi hùng yêu mắt sẹo có phản ứng gì, hỏa phiên mơ hồ rồi hóa thành một
đạo hồng ảnh, vô cùng nhanh chóng bay vào trong tay của Thẩm Vạn Thanh.
Hồng liên cực lớn giữa không trung cũng lập tức nổ tung, cự chùy màu đen và
chuông lục lạc cũng bị đánh bay, lăn lộn vài vòng rồi bay ngược trở lại.
“Không cần đánh nữa, cuộc tỷ thí này tại hạ nhận thua!”
Thẩm Vạn Thanh thấy vậy, ánh mắt tính toán qua một chút, ánh lửa trên người
cuộn lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm kích bắn về phía Nhân tộc, đồng
thời lớn tiếng nói.
Hùng yêu mặt sẹo bị vụ nổ làm cho ảnh hưởng,
trên người đầy bụi đất, nghe vậy thì hung quang trong mắt bắn ra, lập
tức hóa thành một đạo hắc quang kích xạ đuổi theo.
Chính vào lúc này thì một đạo bạch quang mơ hồ lóe lên, liền ngăn trước người hùng yêu, quay tròn không ngừng.
“Phanh” một tiếng, hùng yêu đâm vào bạch quang, lại trực tiếp bị đánh bay ngược trởi lại, thân hình lùi về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới ổn định
lại thân hình.
Thẩm Vạn Thanh nhân cơ hội lắc mình, hạ xuống chỗ đám người Nhân tộc, không ngừng thở dốc.
“Chư vị đạo hữu, chúng ta lần này chỉ là luận bàn với nhau, sau này còn đồng lòng phá cấm chế của di tích, không cần phải phân ra sinh tử. Thẩm đạo
hữu đã nhận thua, trận này các ngươi thắng.” Tu sĩ họ Tôn thu lại cánh
tay, bạch quang ngăn cản hùng yêu liền bay lại trong tay áo của hắn,
thản nhiên nói.
“Hùng Ngũ, ngươi đã thắng, đừng sinh sự nữa, trở
lại đây.” Bên trong trận doanh của yêu tộc, tráng hán cầm đầu Man Hùng
tộc thấy vậy cũng mở miệng nói.
Hùng yêu mặt sẹo oán hận nhìn về
phía tu sĩ áo bào hồng, phất tay thu hồi phi chùy và chuông lục lạc màu
đen, sau đó liền bay trở lại phía trận doanh của mình.
Tu sĩ họ Tôn thấy vậy thì cũng lui trở lại.
Thẩm Vạn Thanh lúc này khoanh chân không nhúc nhích, lật tay lấy ra một viên đan dược màu hông nuốt vào, sắc mặt mới khởi sắc lại, mà bên cạnh hắn
là một thiếu nữ đoan chính áo bào hồng đang ngồi bên, cùng hắn nhỏ giọng nói gì đó, xem quần áo trang sức và cách ăn mặc thì hiển nhiên cũng là
đệ tử Thẩm gia.
Yêu tộc bên kia, nam tử mũi ưng thấp giọng thương nghị vài câu với tráng hán, sau đó ngoài thân hắc quang lóe lên, mang
theo mấy đạo tàn ảnh xuất hiện ở chỗ vừa mới đại chiến, tốc độ vô cùng
kinh người.
“Trận kế tiếp do ta xuất chiến, bên Nhân tộc các
ngươi là ai?” Nam tử mũi ưng dùng ngữ khí nhàn nhạt, thần thái nhẽ nhõm, ánh mắt quét về phía chúng tu sĩ Nhân tộc.
Yêu tộc thắng trận
đầu, xem như khởi đầu tốt đẹp, trận thứ hai liền phái ra một yêu tu Chân Đan cảnh, hiển nhiên là muốn thắng liên tiếp hai trận, đả kích sĩ khí
của tu sĩ Nhân tộc.
Chúng tu sĩ Nhân tộc thấp giọng nghị luận một hồi, ánh mắt mọi người đại đa số nhìn về phía hai người Liễu Minh và tu sĩ họ Tôn mà băn khoăn, dựa theo thương lượng lúc trước thì hai yêu tu
Chân Đan sẽ do hai người này đối phó.
“Người này hãy để cho ta vậy!” Liễu Minh quay đầu nhìn về phía tu sĩ họ Tôn, nhàn nhạt mở miệng.
Vừa dứt lời thì thần thái của tất cả mọi người đều khác nhau.
“Tốt, Liễu đạo hữu xuất thủ trước cũng được, nhưng mà đạo hữu nên cẩn thận
một chút.” Tu sĩ họ Tôn giật mình, lập tức gật đầu dặn một câu.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, âm thầm rót một tia pháp lực vào miếng ngọc
bội bên hông, sau đó hắc khí trên người tuôn ra cuồn cuộn, phi thân bay
ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước nam tử mũi ưng, dáng vẻ thong dong nhìn hắn.
“Rất tốt! Bên Nhân tộc các ngươi ngoại trừ tên tu sĩ
Chân Đan kia thì ngươi có khí tức mạnh nhất, ngươi đến nghênh chiến cũng là hợp ý ta, xem ngươi có thể sống qua mấy hiệp vậy.” Nam tử mũi ưng
đánh giá trên dưới Liễu Minh vài lân, âm trầm cười nói.
“Ta biết
rõ bản thể của các hạ là cầm thú, tu vi cũng cao hơn ta, nhưng mà trong
đấu pháp thì tùy thời cũng xuất hiện chuyện bất ngờ, các hạ cũng không
nên ngay từ đầu đã khoác lác quá.” Thần sắc Liễu Minh không đổi, bộ dáng từ chối cho ý kiến.
“Hừ, muốn biết bổn tọa có mạnh miệng hay
không, mang tính mạng của ngươi ra mà thử!” Thanh âm khàn khàn của nam
tử mũi ưng vang lên, đồng thời yêu khí màu xanh trên thân hắn phóng đại, từng sợi khí lưu màu xanh xoay tròn quanh thân thể.
Liễu Minh
đối mặt với yêu tu Chân Đan cảnh đến từ đại lục Man Hoang, tự nhiên cũng không dám khinh thường chút nào, tay áo rung lên, một đạo tử mang
lóe
lên rồi bắn ra, đúng là Khổ Luân Kiếm, đồng thời một tay nhanh chóng
điểm vài cái, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Khổ Luân Kiếm lập tức phát ra tử mang sáng chói, mơ hồ một cái rồi từ một hóa nhiều, lăng
không hóa thành chính đạo tử sắc kiếm quang độc nhất vô nhị, nhoáng lên, mấy trăm bóng kiếm xuy xuy gào thét bay ra, phô thiên cái địa bắn về
phía nam tử mũi ưng.
Trong nhất thời, vô số kiếm khí chằng chịt
giăng khắp nơi, thậm chí những người ở phía xa cũng sinh ra một loại ảo
giác, tựa hồ cũng bị kiếm ảnh đầy trời vây vào bên trong.
Khổ
Luân Kiếm mang thuộc tính lôi, riêng về tốc độ thì cũng không chậm hơn
nhiều so với Hư Không kiếm, thi triển ra Kiếm Quang Phân Quang thuật, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường.
“Thì ra là một gã kiếm tu, uy lực cũng không tệ, đáng tiếc là tốc độ vẫn quá chậm.” Nam tử mũi ưng nhìn bóng kiếm gào thét lao đến thì sắc mặt lạnh nhạt đánh giá một câu, sau đó thanh quang trên người lóe lên, liền biến mất một cách quỷ dị.
Sau một khắc, sau lưng Liễu Minh, cuồng phong nổi lên, nam tử mũi ưng lăng
không hiện ra, sau lưng hiện ra một đôi cánh đen như mực dài hơn một
trượng, cả người phảng phất như dung nhập vào trong gió.
“Chết đi!”
Nam tử mũi ưng nhấc một tay, bàn tay liền biến thành móng vuốt sắc bén, phát ra thanh âm “Xuy xuy”, hung hăng trảo xuống.
Cả người Liễu Minh bị trảo ảnh cực lớn trảo thành mấy khúc.
Sau một khắc, nam tử mũi ưng lại biến sắc, thân thể Liễu Minh bị cắt thành
vài khúc chậm rãi tiêu tán, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi!
Bên
ngoài trăm trượng, thân ảnh Liễu Minh lóe lên, trên lưng không biết từ
lúc nào đã hiện ra một đôi nhục sĩ màu bạc, nhẹ nhàng rung động không
ngừng, nhưng mà sắc mặt có chút ngưng trọng.
Hắn tuy dựa vào Tam
Phân Mông Ảnh Đại Pháp và Thú Giáp Quyết biến thành đôi cánh tăng tốc,
tránh thoát một kích của đối phương, nhưng rõ ràng có thể thấy được là
nam tử mũi ưng chỉ mới thăm dò mà thôi, cũng không có xuất toàn lực,
luận tốc độ thì tuyệt đối nhanh hơn hắn.
Giờ phút này, tâm niệm hắn nhanh chóng chuyển động, liền nhớ lại những tin tức liên quan đến Liệt Ưng tộc.
Nghe nói tộc này là truyền thừa một chi của Cửu Thiên Thần Ưng từ thời Thái
Cổ, giỏi khống chế phong nguyên lực giữa thiên địa, không chỉ có tốc độ
kinh người mà còn có thể xé rách hư không, nhờ đó mà thành danh.
Nhưng mà muốn xé rách hư không thì cũng phải đạt đến Thiên Tượng cảnh, mượn
nhờ lực lượng của Thiên Tượng Cửu Thiên Thần Ưng mới được.
“Chậc
chậc, tốc tộ của ngươi cũng không chậm, vậy mà lại có thể huyễn vật
thành cánh. Không tệ, như vậy thì càng có ý tứ.” Nam tử mũi ưng chậm rãi xoay người lại, đánh giá một chút về nhục sí sau lưng Liễu Minh, nói ra từng chữ.
“Hừ!” Liễu Minh hừ nhẹ một tiếng, lam quang trong tay
lóe lên, một thanh lệnh kỳ mày lam, chính là kiện bảo vật đạt được trong bụng cự thú hiện ra,. Hắn rót pháp lực vào trong đó, trong miệng cũng
nhanh chóng niệm pháp quyết.
“Ông” một tiếng, phía trên lệnh kỳ
nổi lên một vòng hào quang thủy lam, lấy Liễu Minh làm trung tâm, một
tòa quang trận màu xanh da trời rộng mấy trượng, lăng không hiện ra.
Nam tử mũi ưng thấy vậy thì khẽ chau mày, nhưng mà đúng lúc này, Liễu Minh liền ném lệnh kỳ trong tay lên.
“Rầm rầm!”
Lam quang mặt ngoài của lệnh kỳ lóe lên, từng cơn sóng cả mang theo tiếng
nổ lớn tràn ra, từ đó tuôn ra nước biển ngập trời, sau đó cũng phân ra
mấy cột nước to như vạc nước, bắn về phía nam tử mặt ưng.
Nam tử mũi ưng nhướng mày, thân hình tựa như gió nhẹ, nhoáng một cái, liền biến mất một cách quỷ dị.
Cột nước ầm ầm lao qua, liền nhao nhao rơi vào khoảng không.
Trước người Liễu Minh không xa, hắc ảnh lóe lên, nam tử mũi ưng một lần nữa
hiện ra thân hình, hai cánh tay khẽ động, vô số đạo trảo ảnh màu xanh
hiện ra đầy trời, hướng về phía Liễu Minh phủ xuống.
Sắc mặt Liễu Minh ngưng tụ, lệnh kỳ trong tay khẽ đung đưa, một màn sáng màu xanh
thẫm lập tức ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, từ đó truyền đến tiếng nước
chảy ào ào.
Trảo ảnh đánh lên màn sáng, cũng chỉ tạo ra từng đợt
thủy quang lưu chuyển, màn sáng chỉ rung động vài cái, không hề tán loạn ra.
Cùng lúc đó, lệnh kỳ màu xanh da trời trong tay Liễu Minh
rời khỏi tay, quay tròn quanh thân hắn, bắn ra từng đạo lam mang chói
mắt, nhao nhao rơi trên mặt đất, rồi hóa thành một phù văn quỷ dị, lam
quang chớp động.
“Khởi!”
Liễu Minh khẽ quát một tiếng, hai tay ngang người, chậm rãi giơ lên.
Ầm ầm.
Mặt đất đột nhiên đất rung núi chuyển, những mảng tuyết đọng xung quanh của đỉnh tuyết sơn dường như hô ứng, cũng sụp xuống. Mà phù văn màu xanh da trời trên mặt đất, mang theo tiếng vỡ giòn tan, một cột nước trùng
thiên từ đó phun ra, bắn thẳng lên trời.