Nghe Kaoru kể xong, vẻ u buồn trên khuôn mặt Yukawa vẫn không thay đổi. Anh ngồi trên ghế, đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên tay là cốc cà phê pha sẵn nhưng suốt từ nãy anh vẫn chưa hề đưa nó lên miệng.
"Tiên sinh Yukawa," Kaoru nhìn vào lưng anh và cất tiếng gọi. "Vậy là tốt rồi phải không ạ? Thế là những nghi ngờ đối với Koshiba đã hoàn toàn biến mất."
Yukawa quay lại, động tác chậm chạp hơn mọi khi. Anh nhấp một ngụm cà phê, không rõ có phải vì nó đã nguội ngắt hay không mà anh nhăn mặt trước khi đặt cốc trở lại bàn thao tác ở bên cạnh.
"Nếu cô đang nói về vụ sát hại Nagaoka thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chưa từng nghi ngờ Koshiba trong vụ án đó."
"Vâng, Koshiba không hề liên quan. Nhưng, cậu ấy sắp gây ra một vụ án mới. Tôi tin là tiên sinh không thể phủ nhận chuyện đó."
Yukawa không đáp, nét mặt đau buồn. Anh đăm đăm nhìn vào khoảng không, phải chăng phía trước đôi mắt đó là bóng dáng của cậu học trò cưng?
"Sở cảnh sát thành phố muốn nhờ anh một việc," Kaoru nói. "Sáng sớm ngày mai, nếu được thì từ đêm nay, mong anh đi cùng tôi đến một nơi."
Yukawa ngẩng mặt lên. Khóe môi anh hơi mỉm cười. "Cô rủ tôi hẹn hò à? Ở đâu vậy?"
"Thị trấn Mitsuhara."
Vẻ mặt Yukawa càng thêm u ám. Anh gỡ kính rồi thô lỗ quăng nó đi.
"Siêu trung tâm công nghệ cao à..."
"Hôm trước tôi cũng nói rồi đúng không? Ngày mai lễ động thổ sẽ được tổ chức. Nghe nói nghị sĩ Oga cũng có mặt. Từ góc độ vật lý, việc ngắm bắn bằng railgun không phải là điều không thể, tiên sinh đã nói thế nhỉ? Anh có thay đổi ý kiến đó không?"
"Không. Về mặt vật lý thì đúng là có thể ngắm bắn."
"Vì vậy tôi mới mong anh đi cùng. Xin hãy cho chúng tôi lời khuyên."
Yukawa xua tay.
"Đâu cần làm vậy? Cho nghị sĩ Oga biết tình hình rồi bảo ông ta vắng mặt là xong mà."
"Anh nói đúng. Vì vậy chúng tôi cũng đang tiến hành theo hướng đó. Nhưng không biết liệu nghị sĩ có chấp nhận hay không. Dù sao đi nữa, Siêu trung tâm công nghệ cao cũng là nguyện vọng của ông ấy. Các sếp đều có dự cảm là sẽ khó mà thuyết phục được ông ta."
"Nếu vậy thì ngữ như tôi càng không cần phải đi. Chỉ cần đứng bên đường kiểm tra những chiếc xe có khả năng chất railgun lên là được mà. Dùng chiến thuật biển người là xong."
"Việc đó thì đương nhiên rồi. Chúng tôi đã liên kết với cảnh sát tỉnh để phối hợp bảo vệ. Nhưng cũng không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Koshiba là một cậu bé thông minh mà? Có lẽ cậu ấy sẽ không chọn cách hành động khiến mình dễ dàng bị phát hiện."
"Thằng bé đúng là rất có đầu óc, nhưng..." Yukawa khổ sở nhăn mặt, bàn tay anh nắm lại và gõ xuống bàn thao tác. "Hy vọng cậu ấy vụng về trong việc phạm pháp. Mong là Shingo sẽ nhận ra rất khó để thực hiện và chấp nhận từ bỏ," giọng anh như sắp khóc. Kaoru chưa từng nghe thấy anh nói bằng giọng như vậy.
"Hãy tác động để cậu bé đổi ý." Kaoru nói. "Người làm được chuyện ấy chỉ có tiên sinh thôi."
"Tôi nghĩ, nếu có người có thể ngăn cậu bé lại... thì đó không phải là tôi."
"Vậy đó là ai?"
Yukawa đứng lên, quay sang nhìn Kaoru.
"Có chỗ này tôi muốn cô đi cùng. Mang cả phù hiệu cảnh sát theo sẽ giải quyết nhanh hơn đấy."
"Noi nào thế ạ?"
"Cứ đi theo tôi sẽ biết."
Khoảng một giờ sau đó, Kaoru cùng Yukawa đã có mặt tại phòng tiếp khách của một công ty ở Shinjuku. Tên công ty đó là "Công nghiệp nặng Akatsuki". Đây là công ty chế tạo và buôn bán máy móc hạng nặng dùng cho xây dựng như cần cẩu, máy ủi. Yukawa cho cô biết, Keisuke, người cha đã mất của Shingo, từng làm việc ở đây.
Yukawa nói mục đích của việc đến công ty này là "để ngăn Koshiba lại". Anh khẳng định ở đây sẽ có thứ khiến cậu từ bỏ.
Kaoru nhìn đồng hồ. Đã hơn 10 phút kể từ khi họ được dẫn tới căn phòng này. Trước đó, họ nói với nhân viên phòng hành chính, cũng là bộ phận tiếp đón, rằng mình muốn gặp người biết rõ về Koshiba Keisuke, nếu có thể thì muốn xem cả tài liệu thời Keisuke còn làm việc.
Có tiếng gõ cửa. "Xin mời," Kaoru vừa nói vừa đứng dậy. Bên cạnh cô, Yukawa cũng đứng lên. Người mở cửa căn phòng chính là người đàn ông ở phòng hành chính có tên Tamura mà hai người đã chào hỏi lúc trước.
"Chỉ có một người từng làm việc cùng bộ phận với anh Koshiba nên tôi đã đưa người đó tới đây..."
"Cảm ơn anh rất nhiều. Xin hãy mời người ấy vào." Kaoru đáp.
Tamura gật đầu với ai đó ngoài cửa, một người đàn ông khoảng 55 tuổi bước vào, nét mặt có vẻ chăm chỉ cẩn thận. Anh ta xách theo một chiếc túi giấy.
Họ trao đổi danh thiếp và nói đôi câu chào hỏi. Người đàn ông giói thiệu tên mình là Miyamoto, nhân viên thuộc Phòng kinh doanh nước ngoài, từng nhiều lần làm việc với Koshiba Keisuke.
Nhóm Kaoru nói mục đích