Cuộc điều tra chính thức bắt đầu ngay buổi sáng hôm sau hôm phát hiện thi thể.
Utsumi Kaoru được chỉ định đi lấy lời khai của người yêu nạn nhân. Vì cô gái đã xuất viện nên sau khi liên lạc, cô tìm đến một chung cư ở Toyosu.
Trong căn hộ một phòng ngủ gọn gàng, họ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn.
Bạn gái nạn nhân tên là Watanabe Kiyomi. Cô ta làm tại quầy lễ tân của một phòng khám phẫu thuật thẩm mỹ, quen biết Nagaoka trong quá trình anh đi thu thập tin tức. Có vẻ cô ta được cho nghỉ làm hôm nay.
"Nghe nói cô mất liên lạc với anh Nagaoka à?"
Watanabe Kiyomi gật đầu khi nghe câu hỏi của Kaoru, vẻ mặt xanh xao.
"Chúng tôi có hẹn đi ăn nên chắc chắn anh ấy sẽ chủ động liên lạc. Vậy mà không thấy anh ấy nói gì, tôi lấy làm lạ, bèn gọi điện. Nhưng điện thoại không kết nối, gửi tin nhắn thì chẳng thấy hồi âm... Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy nên tôi quyết định về sớm, đến xem anh ấy thế nào."
"Cô đến căn phòng đó vào khoảng mấy giờ?"
"4 giờ chiều... tôi nghĩ là tầm đó."
Theo ghi chép lưu ở phòng chỉ đạo thông tin của Cục cảnh sát thì cô gái báo tin vào khoảng 4 giờ 13 phút chiều. Tuy hoảng loạn vì nhìn thấy thi thể nhưng dường như ký ức của cô trước sau vẫn rõ ràng.
"Chắc cô cũng đã biết, chúng tôi nghi là nạn nhân đã bị sát hại, nói cách khác, rất có thể đây là một vụ án mạng. Vì vậy tôi muốn hỏi xem cô có manh mối nào không? Như gần đây anh Nagaoka có trăn trở hoặc sợ hãi điều gì đó không chẳng hạn."
Kiyomi lắc đầu, không còn chút sức lực.
"Tôi không biết. Tôi còn đang muốn hỏi chuyện đó đây."
"Lần cuối cùng cô gặp anh Nagaoka là khi nào?"
"Tôi nghĩ là vào thứ Sáu cách đây hai tuần. Để tôi nhớ lại xem nào..."
Kaoru kiểm tra lịch đính kèm trong sổ tay.
"Có phải ngày 20 tháng Hai không?"
"Vâng, đúng vậy. Anh ấy đã đến đây."
"Lúc ấy anh Nagaoka không có vẻ gì khác thường à?"
"Tôi nghĩ không có gì đặc biệt cả. Có điều, khi ấy chúng tôi cũng không chuyện trò thong thả được nên có thể tôi đã không nhận ra."
"Nghĩa là sao?"
"Tôi nhớ lúc đó là khoảng 11 giờ đêm, anh ấy bất ngờ gọi điện hỏi tôi xem có thể tới đây ngay không. Anh ấy kêu phải đi lấy tin tức lúc đêm khuya, nên thời gian rảnh có chút ẩm trong. Tôi đồng ý và không bao lâu thì anh ấy có mặt. Khi ấy là khoảng 12 giờ nên chúng tôi ở cạnh nhau không đến một tiếng đồng hồ."
"Anh ấy lấy tin vào khung thời gian khá muộn nhỉ. Cô có hỏi nội dung không?"
"Tôi không hỏi nhưng đoán là việc theo dõi."
"Theo dõi?"
"Để có tin trước người khác, hình như phải thường xuyên theo dõi ở nơi các nghệ sĩ hoặc người nổi tiếng đi ra đi vào. Đêm đó anh ấy cũng mang theo cái ba lô thường dùng cho những lúc như vậy."
"Công việc vất vả quá nhỉ. Nghe chẳng khác nào cảnh sát hình sự chúng tôi."
"Đúng vậy," Watanabe Kiyomi nghiêng đầu. "Lúc đó anh ấy có nói một câu hơi kỳ cục."
"Câu gì thế?"
"Tuổi trẻ giỏi thật đấy... hình như là vậy. À, không. Tuổi trẻ thật đáng sợ, có lẽ thế."
Kaoru lẩm bẩm trong miệng câu đó và hỏi:
"Cô nghĩ câu đó có ý gì?"
"Tôi không biết. Tôi cũng hỏi rồi. Anh nói vậy là sao? Nhưng anh ấy đáp là không có gì đâu nên tôi cũng không hỏi thêm nữa."
Kaoru mở sổ tay, nhìn xuống một ghi chú với nội dung, "1 giờ 14 phút ngày 21 tháng Hai". Đó chính là thời gian quay đoạn phim kỳ lạ lúc trước.
Theo lời kể vừa rồi của Watanabe Kiyomi, có lẽ Nagaoka Osamu đã đến đây vào đêm ngày 20, sau đó quay đoạn phim kia.
"Cô không hỏi anh ấy đi đâu à?"
"Tôi không hỏi..."
Kaoru lấy chiếc điện thoại thông minh ra. "Tôi có thứ muốn cô xem giúp."
"Cái gì vậy?"
Kaoru thao tác trên điện thoại. Cô đã sao chép đoạn phim quay cảnh lỗ thủng xuất hiện trên bức tường đó vào điện thoại. Hướng màn hình tinh thể về phía Watanabe Kiyomi, cô mở đoạn phim.
"Cô có ấn tượng gì về đoạn phim này không?"
Watanabe Kiyomi lắc đầu vẻ bối rối.
"Lần đầu tiên tôi xem nó."
"Địa điểm thì sao? Có phải là nơi cô biết không?"
"Tôi không biết. Cái này... là gì vậy?"
"Chúng tôi tìm được nó trong phòng anh Nagaoka nhưng đang băn khoăn không biết đó là thứ gì.