Để hạ được một con Quý Linh Thọ đòi hỏi cả đội đồng loạt vây bắt.
Loại cát thú này trên thân có vảy cứng, tính phòng ngự cực cao, hơn nữa tính cách lại hung dữ, ngoài ra nó còn có những tuyệt kĩ vô cùng lợi hại.
Khi lao về phía trước, nó mang theo một vòng xoáy linh khí, có thể tưởng tượng như một cơn lốc nằm ngang vậy.
Nếu kẻ tấn công dùng bội kiếm, kiếm sẽ bị dòng xoáy hất văng ra ngoài, cổ tay nó cũng có thể xoay theo bội kiếm, hoá giải chiêu thức của tu giả.
Tông Tư Thần là Đơn Hệ Mộc Linh Căn, lực tấn công không mạnh.
Nhưng nếu phối hợp cùng Hoả Hệ như Hề Hoài hoặc Tùng Vị Việt, thì sức mạnh của đòn tấn công phối hợp này sẽ được tăng lên gấp bội.
Pháp khí của Tông Tư Thần là một cây bút lông, bút vẽ tới đâu, nơi đó liền hoá thành rừng rậm.
Pháp khí của Tùng Vị Việt lại là một cây búa, một búa mạnh mẽ giáng xuống, ánh lửa bùng cháy khắp nơi.
Hoả hệ có lực công kích mạnh, phạm vi tấn công rộng lớn.
Nhận được sự hỗ trợ từ Tông Tư Thần, hoả lực càng muôn phần mạnh hơn, sức nóng bao trùm lên khắp nơi.
Ba người bọn họ tới đây không vì Quý Linh Thọ.
Bản thân bọn họ lại càng không thiếu thốn cơ duyên gì.
Khanh Trạch Tông là nơi linh khí dồi dào bậc nhất Tu Chân Giới, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo.
Những bảo bối mà tu giả khác phải nỗ lực khao khát có được, bọn họ đều sẵn trong tay.
Hai người kẹt giữa một đôi Quý Linh Thọ, tả xung hữu đột một lúc thì giết được một con.
Thi thể con Quý Linh Thọ bị bỏ lại, chẳng ai trong hai người thèm thu nhặt chiến lợi phẩm từ nó.
Cả hai vội trở về phiến đá nơi Hề Hoài đang ngồi.
Tông Tư Thần phủi phủi pháp y, hắn sợ pháp y dính máu hoặc bụi bẩn.
Nhưng pháp y của hắn nào phải loại thường, tro bụi vớ vẩn không thể vấy bẩn áo hắn được.
Chỉ cần phủi phủi một lát, Tông Tư Thần đã trở lại với dáng vẻ công tử nho nhã phong lưu.
Tùng Vị Việt thu hồi pháp khí xong thì đứng lắc lắc cổ tay suốt, hắn than thở: “ Con Quý Linh Thọ kia cũng mạnh ghê.
Ta đập nó có mấy nhát búa mà tê hết cả tay rồi.”
Hề Hoài hơi ngẩng đầu, hỏi: “Khó đánh lắm sao?”
“Đúng vậy!” Hai người đồng thanh trả lời.
Hề Hoài đứng dậy định nhảy xuống chỗ chiến loạn thì bị Tùng Vị Việt cản lại.
“Người đừng có mà muốn xuống đó hỗ trợ.
Đây là trận pháp rèn luyện của Tu Chân Giới.
Mọi người tới đây là để cọ sát thực tế, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.
Luật là phải tự mình săn giết Quý Linh Thọ, rồi dựa theo thành tích đổi lấy đồ vật.
Ngươi xuống đó dù giết sạch Quý Linh Thọ giùm cho họ, bọn họ cũng sẽ không cảm kích ngươi, ngược lại còn cho rằng ngươi cố ý nhục nhã họ.
Gọi là gì nhỉ…à…là của bố thí.”
Hề Hoài không thèm để ý, bướng bỉnh phản bác: “Ta dụ hết Quý Linh Thọ lại một chỗ bộ không phải trêu chọc bọn họ sao? Chả lẽ lại sợ làm thêm lần nữa hả?”
Chỉ cần A Cửu của hắn không bị thương là được.
Những người khác là cái thá gì chứ?
Tông Tư Thần kéo Hề Hoài qua một bên, từ trong hư không lôi ra một trang giấy trong suốt lơ lửng.
Hắn dùng bút lông của mình lướt qua trang giấy, trên đó lập tức xuất hiện danh sách các đệ tử tham trận lần này.
Không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để thó được nó.
Tông Tư Thần trình bày: “Loại bỏ nữ tử, loại bỏ Song Linh Căn và Đơn Linh Căn, loại thêm mấy người chúng ta đã kiểm tra qua trước đó, bây giờ còn lại nhiêu đây người.”
Nói đọan, hắn cầm bút lông vẽ mấy đường trên không trung.
Bỗng trên đỉnh đầu một số người xuất hiện chấm nhỏ màu đỏ để đánh dấu.
Tông Tư Thần tiếp tục nói: “Những người này là những người ngươi chưa quan sát tới, hiện vẫn đang nằm trong dạng nghi vấn.
Dưới kia, Trì Mục Dao cùng Y Thiển Hi dùng pháp khí làm mồi, dụ dỗ một con Quý Linh Thọ tách khỏi chiến loạn.
Bọn họ dụ nó đi tới một mảnh đất trống, rồi áp dụng công pháp đặc biệt của Ngự Sủng Phái bắt nó.
Đấu pháp của Ngự Sủng Phái thường bị xem là không mạnh.
Nhưng đối phó với linh thú thì bọn họ không thua gì ai, pháp khí của bọn họ cũng có tính chiến đấu.
Linh thú bản mạng của Y Thiển Hi là một con hồ ly đỏ.
Nó hỗ trợ đánh lạc hướng Quý Linh Thọ cho Trì Mục Dao và Y Thiển Hi tìm cơ hội tung đòn tấn công.
Đúng lúc này thì trên đỉnh đầu Trì Mục Dao xuất hiện một chấm đỏ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn nó, cảm thấy rất kì quái.
Y Thiển Hi đưa tay đấm đấm muốn đánh nó tan đi nhưng không được.
Trì Mục Dao quay đầu nhìn về phía chiến trường hỗn loạn, phát hiện ra một số đệ tử cũng có chấm đỏ này trên đầu chứ không riêng gì mình.
Có vài chấm đỏ sẽ đột nhiên biến mất, nhưng chấm trên đầu Trì Mục Dao thì vẫn đang treo lở lửng.
“Chấm này trước mắt vô hại, lo xử lý con Quý Linh Thọ này đi đã.” Trì Mục Dao giục Y Thiển Hi tiếp tục tấn công.
Hề Hoài nhíu mày nhìn những người còn lại, hắn hoàn toàn không có cách nào xác định được ai trong số này mới đúng là A Cửu của hắn.
Tùng Vị Việt chỉ vào Tịch Tử Hách đang nghiêm túc chiến đấu nói: “Tiểu tử kia lần trước có gặp ở buổi tuyển nhận đệ tử.
Diện mạo cũng thanh tú, dáng người cũng thiên gầy, ba năm kia cũng không tìm được ai chứng minh hắn không mất tích.
Nói không chừng là hắn đó.”
Hề Hoài nhìn chằm chằm Tịch Tử Hách một lúc, có hơi chần chừ.
Tông Tư Thần nhanh chóng giở hồ sơ rà lại một lượt, nói thêm: “Ta có thể loại trừ thêm một số người nữa.
Ta vừa tra được có mấy đệ tử từng tham gia một đại trận rèn luyện khác trong vòng ba năm kia.”
Lời vừa nói xong, một vài chấm đỏ lại biến mất.
Hề Hoài tiếp tục quan sát chiến trường, đột ngột chú ý tới hai người đang săn giết linh thú trong góc, quay đầu nhìn vào danh sách kiếm tên, dò hỏi: “Người tên Trì Mục Dao của Ngự Sủng Phái này là lần đầu thấy đúng không?”
Tông Tư Thần lướt qua danh sách lần nữa, trả lời: “Không sai.
Các hoạt động tập thể của Tu Chân Giới trước đây đều không có tên hắn.
Ba năm kia cũng không có gì đối chứng.”
Hề Hoài lại tiếp tục quan sát Trì Mục Dao.
Tùng Vị Việt lên tiếng phản đối: “Chắc không phải đâu.
Đệ tử Hợp Hoan Tông muốn thăng tiến chắc chắn sẽ nỗ lực trà trộn vào danh môn chính phái.
Có như vậy mới tìm được đối tượng song tu có tu vi cao.
Đi Ngự Sủng phái làm gì chứ? Ở đó toàn bộ đều là một đám phế vật, chẳng có chút tài cán gì…”
“Muốn thăng tiến”.
Ba chữ này làm Hề Hoài đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn đứng phắt dậy, lăm lăm tiến thẳng tới chỗ hai người Ngự Sủng Phái.
A Cửu muốn thăng tiến bằng song tu sao?
Rõ ràng là không hề.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi cuối cùng cũng đã hạ được con Quý Linh Thọ, vui vẻ đập tay ăn mừng.
Trì Mục Dao đang xử lý thi thể của con linh thú, bỗng anh chú ý tới có người đang đi về phía mình.
Đập vào mắt anh là một thân pháp y màu đen, khoác áo ngoài màu đỏ sậm.
Ngay lập tức tay anh đông cứng lại, rồi hơi run rẩy kéo tay áo Y Thiển Hi đẩy cô nhóc lui lại phía sau.
Y Thiển Hi đang vô cùng hào hứng xử lý thi thể con Quý Linh Thọ, thấy Trì Mục Dao đột ngột ngừng lại, cô có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên đã thấy ba người Hề Hoài đứng trước mặt.
Trì Mục Dao nhanh