Trì Mục Dao không để ý nhiều lắm.
Nam nữ chính phụ dính chùm với nhau, dù sao cũng chẳng phải chuyện của anh.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi quay lại chỗ xác con Quý Linh Thọ khi nãy.
Hề Hoài chê cũng mặc kệ hắn, đối với bọn họ, con Quý Linh Thọ này đáng giá biết bao.
Phải công nhận là tu giả Ngự Sủng Phái giải phẫu thi thể linh thú rất lành nghề.
Không mất bao lâu đã cắt xẻ đâu ra đó, bộ phận nào dùng được, bộ phận nào bỏ đi đều đã phân chia xong.
Pháp khí của bọn họ cũng toàn hàng chuyên dụng để xẻ thịt linh thú.
Minh Thiều Lạc và đám bạn cô ta nhìn về phía Trì Mục Dao.
Trong đám đó có một tên đệ tử đem lòng cảm mến Minh Thiều Lạc.
Hắn biết được cô ta không ưa Trì Mục Dao, vì vậy hùa theo móc mỉa: “Các ngươi là người của Ngự Sủng Phái mà cũng giết linh thú sao?”
Câu hỏi này làm Trì Mục Dao cảm thấy thật kỳ cục, nhưng anh vẫn điềm đạm trả lời: “Cùng là vải dệt nhưng có loại dùng làm áo ngoài, có loại lại dùng làm quần.
Ngươi có đem quần đội lên đầu bao giờ không? Chẳng qua là xem cái gì hữu dụng cái gì không.
Có linh thú để nuôi, thì cũng có linh thú để thịt thôi.”
Y Thiển Hi vẫn luôn rất hăng hái trong việc săn giết, nghe câu này xong khó chịu ra mặt.
Cô giả vờ ngu ngơ hỏi Trì Mục Dao: “Sư đệ, bọn họ có biết chữ không?”
Trì Mục Dao nhẹ nhàng trả lời: “Bọn họ đều là đệ tử của đại môn phái, chắc là phải biết chữ chứ.”
“Vậy sao kiến thức phổ thông mà bọn họ cũng không biết vậy?”
Tên kia nghe được câu này tức tới đỏ mặt tía tai.
Minh Thiều Lạc hất mắt ý bảo tên kia không cần nổi giận.
Sau đó cô ta thảo mai lại hỏi: “Ta nghe nói hai người xử lý linh thú giỏi lắm.
Hay là sau này ta săn được Quý Linh Thọ, hai người giúp ta xử lý được không?”
Cô ta nói ra câu này ngoài mặt thì có vẻ khách sáo, nhưng hàm ý trào phúng trong đó thì chẳng cần suy nghĩ sâu xa cũng thấy được.
Cô ta ám chỉ rằng cô ta là đệ tử của đại môn phái, thân phận cao quý, mười ngón tay không động việc nặng nhọc.
Mấy việc dơ bẩn, ghê tởm như xử lý thi thể nên dành cho loại môn phái thấp hèn như Ngự Sủng Phái làm.
Trì Mục Dao không những không nổi giận, còn tươi cười đáp lại: “Việc này đương nhiên là được.
Môn phái chúng ta cũng thường nhận xử lý thi thể linh thú đổi lấy linh thạch.
Lần này là rèn luyện, tính toán tiền bạc với mọi người cũng kì.
Thôi thì dùng cái khác đổi cũng được.
Hay là một con Quý Linh Thọ các ngươi săn về, các ngươi bảy, chúng ta ba được không?
Minh Thiều Lạc nghe đáp trả mà ngỡ ngàng nói không nên lời.
Cô là đệ tử cao cao tại thượng của Noãn Yên Các, còn là người nhà Minh gia.
Khắp Tu Chân Giới này ai mà không muốn chiều chuộng, ai mà không muốn nịnh nọt cô kia chứ?
Cô ta định đem phần khó khăn đẩy qua cho Ngự Sủng Phái, đắc chí nghĩ rằng bọn họ sẽ phải ngậm đắng nuốt cay nhận lấy.
Không ngờ lại bị đặt điều kiện ngược lại.
Thành tích rèn luyện đợt này sẽ được tính dựa trên số lượng Quý Linh Thọ săn được.
Đem chia ba phần cho hai người kia thì làm sao mà đủ chiến tích.
Vũ Diễn Thư nhận ra Minh Thiều Lạc có ý muốn ngồi bát ăn bát vàng, đối phương đề nghị chia công lao lại không chịu.
Kết quả tự mình hại mình lâm vào cảnh há miệng mắc quai, ừ không được mà thoái thác cũng không xong.
Anh cất tiếng nói đỡ: “Tốt nhất là của ai thì người ấy lo hết đi cho công bằng.”
Trì Mục Dao đương nhiên không hề có ý định hợp tác với đám người Minh Thiều Lạc.
Sau khi anh và Y Thiển Hi xử lý xong xác con vật thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Minh Thiều Lạc cũng thôi không nói gì nữa, nhưng Vũ Diễn Thư thì tới gần cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Mọi người đều vào đây để rèn luyện, không có ai thân phận tôn quý hơn ai, muội liệu mà cư xử cho đàng hoàng.”
Vũ Diễn Thư không trách mắng Minh Thiều Lạc công khai là vì còn muốn giữ cho cô ta chút thể diện.
Thân phận của Vũ Diễn Thư ở Noãn Yên Các cũng là đệ tử thế gia, Minh Thiều Lạc trước mặt Vũ Diễn Thư không làm cao gì được, chỉ có thể nín nhịn.
Sau đó thì Vũ Diễn Thư lườm cho tên xu nịnh kia một cái cảnh cáo.
Hắn cũng ái ngại mà lủi ra đằng xa.
Minh Thiều Lạc bắt đầu thấy phiền phức.
Cô ta biết Hề Hoài vẫn luôn dành tình cảm cho mình.
Ban đầu cô ta còn cho rằng hắn kéo tới đây làm loạn trận pháp, dẫn dụ Quý Linh Thọ tập trung một chỗ cũng là vì muốn cô chú ý tới hắn.
Có khi lại muốn đợi cô gặp nguy rồi diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Thật kém sang! Cô ta cố tình không thèm nhờ Hề Hoài giúp đỡ, thể hiện mình dư sức phối hợp cùng đồng đội hạ gục Quý Linh Thọ thì hắn lại đẩy bạn bè hắn xuống.
Cô ta cũng bực mình cái tên cầm búa, người khác đang chiến đấu mà cứ đập lung tung làm lửa vây bốn bề.
Lúc đó cô bực tức ngẩng đầu nhìn Hề Hoài đe nẹt, vậy mà hắn chẳng buồn quan tâm.
Loại con trai điên khùng, vô lý này thích được mới là lạ, càng bày trò này nọ ra càng ghét thêm.
Có điều lúc gần kết thúc chiến loạn, cô ta để ý thấy được cảnh Hề Hoài chặn đường Trì Mục Dao, hình như còn đang cố tình trêu chọc hắn.
Thấy ánh mắt Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao giống hệt ánh mắt hắn nhìn mình ngày xưa, trong lòng cô ta tự dưng bừng bừng tức giận.
Hề Hoài đúng là một tên háo sắc, chỉ cần đẹp thì trai gái gì cũng ăn được.
Ghê tởm!
Nghĩ tới đã thấy buồn nôn.
Vừa rồi cô ta định dằn mặt cho Trì Mục Dao biết thân biết phận, cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương.
Ai ngờ Trì Mục Dao lại cao tay như thế, lấy nhu thắng cương, làm cho cô ta cứng họng.
Cô ta càng nghĩ càng thấy Trì Mục Dao đáng ghét.
Đương nhiên, cô ta cũng thấy Hề Hoài rất phiền.
*
Đêm xuống.
Thời tiết bên trong Di Thiên Đồng Âm Trận đột ngột trở nên khắc nghiệt.
Bão tuyết quét xuống toàn bộ đại trận.
Nếu là gió tuyết bình thường, các tu giả sẽ không làm sao, thân xác bọn họ đều đã qua luyện thể cả rồi.
Nhưng gió tuyết ở đây lại ẩn chứa linh lực, gió thổi chính là công pháp Phong Hệ đánh tới, tuyết phủ chính là phong ấn áp chế linh lực.
Gặp phải tình huống này, các tu giả vẫn nên tránh đương đầu thì hơn.
Một đội ba mươi hai người tìm được một hang động để ẩn nấp.
Taị cửa hang, họ dựng lên một kết giới ngăn gió tuyết bên ngoài thổi vào.
Gió lốc tuyết đập ầm ầm vào kết giới, không vào được bên trong mà chất thành đống phủ trước cửa hang như một chiếc chăn dày trắng toát.
Một loạt các pháp khí chiếu sáng được lấy ra, toàn bộ hang động lập loè ánh vàng cam, bóng các tu giả in đậm lên vách động.
Trì Mục Dao lấy ra một cái áo choàng từ túi Càn Khôn, anh khoác áo lên lưng Y Thiển Hi, còn mình thì chỉ trùm một chiếc chăn mỏng.
Tu vi và luyện thể của cả hai đều không so được với đệ tử Noãn Yên Các, đành giữ ấm bằng cách thông thường.
Tên đệ tử không vừa mắt Trì Mục Dao ban nãy lại mở miệng: “Ô, Ngự Sủng Phái các ngươi lấy đâu ra cái áo choàng được vậy, hay là bán cho ta đi? Thiều Lạc lần trước tham gia thí luyện nên bị thương tới giờ, thân thể muội ấy không chịu được gió lạnh.
Ngươi nhường áo cho muội ấy được không? Ta cho ngươi năm trăm linh thạch.”
Người không biết nghe qua sẽ tưởng hắn muốn mua áo choàng để lấy lòng Minh Thiều Lạc.
Người biết thì lập tức hiểu hắn ta muốn sỉ nhục Ngự Sủng Phái nghèo hèn, năm trăm linh thạch đã đủ mua mạng bọn họ.
Mạng của bọn họ ti tiện không đáng giá, có chết cóng cũng thây kệ.
Trì Mục Dao không muốn bán, hai người bọn họ chỉ có một cái áo choàng giữ ấm, còn bão tuyết thì không biết chừng nào mới tan.
Bán áo đi rồi biết phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu không bán thì chắc chắn sẽ chọc giận hắn.
Hắn ta nhất định không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, sau này lỡ đâu giở trò ác độc hơn nữa thì lại thêm phiền.
Vì vậy Trì Mục Dao ra vẻ thở vắn than dài nói: “Nếu có thể giúp đỡ được Minh sư tỷ thì ta tiếc gì cái áo choàng này đâu.
Có điều áo này con gái mặc e rằng không thích hợp cho lắm.”
Tên kia nhìn một lượt thấy chiếc áo choàng này toàn bộ trắng như tuyết, da lông mềm mại, ấm áp.
Kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, phối với pháp y kiểu nào cũng hợp.
Cớ gì lại bảo không hợp con gái?
Hắn vặn hỏi: “Cái áo này thì có gì mà không hợp? Hay ngươi chê năm trăm linh thạch chưa đủ?”
“Áo này được làm từ lông Vụ Nguyên Ngân Hồ*.
Mọi người chắc hẳn đều biết, Vụ Nguyên Ngân Hồ có khả năng mê hoặc, tu giả khoác áo làm từ lông nó tự nhiên thần thái cũng ngày càng ma mị hơn.
Minh sư tỷ thanh khiết thoát tục, mặc vào thì dáng vẻ dịu dàng bây giờ sẽ bị biến thành lả lơi, quyến rũ.
Ta sợ rằng có chút không thích hợp.”
*Vụ Nguyên Ngân Hồ: hồ ly bạc Vụ Nguyên
Tên kia ngẩn người ra: “Làm tăng vẻ mê hoặc sao?”
Trì Mục Dao gật đầu: “Không sai.
Nếu không phải vì bão tuyết quá giá rét ta nhất định cũng không để cho sư tỷ ta khoác.
Thân thể ta yếu đuối nên bình thường ta vẫn hay khoác.
Lâu dần dung mạo từ từ biến đổi, ngày càng nữ tính.
Nhưng dù sao ta vẫn là con trai, con gái mặc vào sợ hiệu quả còn mạnh hơn.”
Y Thiển Hi núp dưới áo choàng, nhìn Trì Mục Dao nói dối trơn tru mà hết cả hồn.
Lại còn “mọi người đều biết” này kia thế nọ, tới cô còn chưa từng nghe qua Vụ Nguyên Ngân Hồ nữa là mấy người kia.
Rõ ràng là ỷ vào việc ở đây không có ai am hiểu về linh sủng rồi chém gió bậy bạ.
Vậy mà nói như thật.
Cô biết tỏng Trì Mục Dao đang lừa bọn họ, nhưng vẫn rất nghiêm túc hùa theo gật gật đầu, phối hợp vô cùng ăn ý.
Một nữ tu khác nãy giờ vẫn im lặng, nghe tới đây cất giọng hứng thú hỏi: “Vậy là do ngươi mặc cái này lâu ngày nên mới đẹp như giờ sao?”
Trì Mục Dao bày ra một vẻ ưu tư sầu lắng, lại còn thở dài: “Đúng vậy, hiện giờ thiếu quá nhiều dương khí, khiến ta vô cùng buồn rầu.
Nhưng áo choàng này lại quá quý giá, ta giữ không được, mà bỏ cũng không xong.”
Số người có hứng thú với áo choàng sau câu này đột nhiên tăng lên, nữ tu giả vừa hỏi lập tức ra giá: “Tám trăm linh thạch được không? Ngươi bán cho ta đi.
Ta muốn tăng vẻ quyến rũ một chút chứ ai cũng nói ta mạnh mẽ như đàn ông hết trơn.”
Cô còn quay lại nhìn về phía tên kia chặn đầu trước: “Chắc sư huynh sẽ không tranh giành với ta đâu nhỉ? Minh sư tỷ làm gì cũng toát ra khí chất thần tiên, tỷ ấy hẳn sẽ không muốn mình trở nên giống hồ ly tinh đâu.”
Trì Mục Dao vẫn nghe, hàng mi hơi rũ xuống, có vẻ như đang rất muộn phiền.
Y Thiển Hi nghe mấy đứa con gái tranh nhau ra giá mà như mở cờ trong bụng, Bách Vị Lương năm nay của Ngự Sủng Phái sao khi không lại rơi xuống đầu bọn họ kia chứ.
Không phải phối hợp diễn nốt vở kịch này thì tiếc gì mà không tặng cho Trì Mục Dao một ngón tay cái tán dương.
Bên ngoài hang động, Tông Tư Thần hóng chuyện xong khẽ cười một tiếng, dùng thần thức truyền âm cho hai thằng bạn đánh gía: “Tiểu mỹ nhân Ngự Sủng Phái này đỉnh ghê.
Hắn ta biết rõ áo choàng này không bán không được yên thân.
Nên có bán cũng nhất định không cho cái tên muốn đoạt áo choàng của hắn đắc ý.
Từ đang bị người ta dùng linh thạch làm nhục, lại khiến cho người khác thèm khát được móc hầu bao.
Cái tên trêu chọc hắn nãy giờ bị những người khác dùng linh thạch vả mặt ngược lại.
Tiểu mỹ nhân cũng không vừa à nha!”
Tùng Vị Việt nghe xong mà ù ù cạc cạc, thắc mắc: “Ủa mắc gì phải vòng vèo vậy?”
Tông Tư Thần giải thích: “Tiểu mỹ nhân biết mình đẹp, vì vậy lợi dụng điểm này mà quảng cáo hắn đẹp nhờ áo choàng.
Ai cũng đồng ý hắn đẹp, ai cũng muốn mình đẹp hơn, biết được có bảo bối giúp nhan sắc thăng hạng tất nhiên ai nấy đều muốn giành về.”
“Ah…” Tùng Vị Việt trả lời cho có âm thanh vậy thôi.
Chứ hắn vẫn không hiểu mô tê gì hết.
Rõ ràng hắn chỉ hợp với mấy trò đánh đấm.
Hề Hoài yên lặng nghe, không bàn tán gì cả.
Bên trong hang động.
Rốt cuộc “áo choàng Vụ Nguyên Ngân Hồ” thành công đấu giá một ngàn hai trăm linh thạch.
Sắc mặt tên kia và Minh Thiều Lạc trở nên hết sức khó coi.
Đúng lúc này thì có người tiến vào hang, làm bầu không khí trong động lập tức căng thẳng gấp bội.
Hề Hoài tỉnh bơ xuyên qua kết giới của bọn họ.
Hắn quét ánh mắt khắp bốn phía rồi chọn ngồi xuống ở một chỗ không xa Trì Mục Dao là bao.
Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần cũng đi theo Hề Hoài, ngồi xuống bên cạnh.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi luôn ý thức được mình là môn phái nhỏ đi ké theo đội nhà người ta.
Cho nên bọn họ chọn vị trí vốn dĩ đã rất khiêm tốn, là một chỗ giá rét nhất gần cửa hang, chỗ ấm