Trì Mục Dao định thần lại thì thấy mình đã bị mang đến một nơi xa lạ.
Nơi này bốn bề đều là cây cối, còn có dốc núi chênh vênh.
Giữa những rặng trúc xa xa còn thấy thấp thoáng mái nhà cửu tích*.
*Cửu tích: một dạng mái nhà có 9 đường sống mái, 1 sống chính, 4 sống rũ và 4 sống ngang.
Rõ ràng anh đã bị mang đi khỏi phạm vi hoạt động của đệ tử Tam Túc.
Sau khi đứng vững, Trì Mục Dao nhìn trái nhìn phải.
Người mang Trì Mục Dao đi buông lỏng cánh tay anh ra, sau đó bà trỏ một ngón tay lên trán anh mắng: “Gan cũng to ghê nhỉ?”
Trì Mục Dao nhìn thấy bên cạnh mình là Tri Thiện Thiên Tôn thì há miệng thở dốc muốn gọi một tiếng, nhưng sự cẩn thận khiến anh nuốt tiếng gọi này trở về, cúi đầu giải thích: “Là do tình thế cấp bách mà thôi.”
“Tuy nhân phẩm Nhàn Duyệt chẳng ra gì, nhưng dù sao mụ cũng là tu giả Nguyên Anh kỳ.
Ngươi chọc tới mụ làm gì? Nếu ta không kịp cứu ngươi, thần thức của mụ chắc chắn tra ra ngươi, lúc đó thân phận bại lộ thì sao?”
“Trước khi phóng ám khí con đã chuẩn bị để trốn thoát rồi.”
“Ngươi chạy trốn khỏi tu giả Nguyên Anh kỳ được chắc?”
“Hề Hoài sẽ giúp con cản bà ấy lại…” Trì Mục Dao vẫn luôn hết mực tin tưởng Hề Hoài.
Tri Thiện Thiên Tôn nhìn Trì Mục Dao, trở lại với dáng vẻ dịu dàng hiền lương thường thấy.
Chân mày bà nhướng lên, dường như đang nhìn anh thật kĩ.
Trì Mục Dao đứng yên lặng ngoan ngoãn, cúi đầu mặc cho bà xem xét.
Tri Thiện Thiên Tôn thôi không nhìn nữa, bà tiếp tục: “Đêm qua Hề Hoài gây chuyện, lẽ ra ta phải qua Ngũ Túc giải quyết.
Bây giờ làm loạn một trận như vậy, ta khỏi phải nói chuyện với đám nguời Ngũ Túc đó nữa, cũng tốt.”
“Hề Hoài không có cố ý đâu, người có đi thì cũng chắc ăn…” Trì Mục Dao lí nhí phân bua.
Vẻ mặt của Tri Thiện Thiên Tôn như thể nhìn thấy con gái trong nhà lớn rồi giữ không nổi nữa, bà hỏi: “Hắn làm loạn tới mức đó mà con còn dám hỏi ta có chắc ăn không hả?”
“Tiểu sư tỷ ở Ngự Sủng Phái của con nghe thấy có chuyện náo nhiệt đã chạy tới Ngũ Túc hóng chuyện một hồi lâu.
Sau khi trở về thì kể lại rằng là do đám đệ tử Ngũ Túc nhìn thấy Hề Hoài bọn họ chỉ có ba người nên cố tình kiếm chuyện, là do đám người Ngũ Túc động thủ trước.
Toàn Kim Đan kỳ mà đi đánh Tùng Vị Việt mới Trúc Cơ kỳ, Hề Hoài không có cách nào mới phải triệu Huỷ ra…”
“Nhưng mà hắn đốt đình.”
“Đốt có nhiêu đây lớn à!” Trì Mục Dao đưa tay ước lượng cho thấy chỉ có một tí tẹo, còn khoa trương bênh vực thêm: “Bọn họ đánh nhau dùng công pháp Hoả hệ, Hoả hệ lúc nào chẳng bá đạo.
Mà Huỷ Long Diễm đâu có giống lửa thường, có phải muốn dập là dập được đâu.
Lỡ tay mấy cái thiêu cả ngọn núi còn được.
Hắn cố gắng kiềm chế dữ lắm rồi mới đốt có mỗi cái đình thôi đó.”
“Chà.” Tri Thiện Thiên Tôn thấy Trì Mục Dao như vậy bị chọc cho bật cười: “Hắn đốt mất một cái đình ta còn phải khen hắn khống chế giỏi nữa hả?”
“Thì cũng đâu đến nỗi…” Trì Mục Dao trộm liếc nhìn Tri Thiện Thiên Tôn một cái rồi tiếp tục phân trần: “Kiến trúc ở Noãn Yên Các bố trí đan xen, không có phân chia ranh giới rõ ràng.
Hề Hoài chỉ là đi dạo một chút rồi lạc qua Ngũ Túc, tới đó cũng chỉ ngồi hóng gió ở đình thôi chứ có làm gì quá đáng đâu.
Là đám người Ngũ Túc không chịu bỏ qua cho hắn.
Ban đầu Hề Hoài còn muốn bồi thường cho bọn họ linh thạch mà bọn họ cũng không chịu, còn nói cái gì mà nhục nhã bọn họ.
Đúng là mấy đứa đầu óc có vấn đề…”
“Rồi rồi.” Tri Thiện Thiên Tôn thấy Trì Mục Dao bênh vực, che chở Hề Hoài tới mức chẳng buồn đôi co thêm câu nào, gật gật đầu cho có lệ.
Đột nhiên bà ghé lại gần Trì Mục Dao tò mò hỏi nhỏ: “Thế tư vị của thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông thế nào?”
Mặt mũi Trì Mục Dao lập tức đỏ au, hai tai đỏ tới mức có thể thấy cả mạch máu.
Anh hoảng loạn lui về sau, ánh mắt lúng túng, bắp ba lắp bắp phân bua: “Không, không phải…lúc đó là tình huống bức bách…con…con…con…”
“Ta lúc đó muốn đi tìm lão già Dược Ông kia tính sổ một trận rồi, mà bên này Nhàn Duyệt săm soi ta dữ quá nên lại không đi được.
Mụ để ý ta ghê lắm, hở ra chút là bại lộ thân phận liền.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, lão mà không làm vậy chắc giờ con lìa đời luôn rồi quá.
Thôi coi như gián tiếp giúp đỡ, ta khỏi mất công đi đập mấy cái lò thuốc của lão.”
“Vâng…tông chủ không cần báo thù cho con đâu ạ.”
Tri Thiện Thiên Tôn nhìn Trì Mục Dao cảm thấy rất thú vị, bà duỗi tay bẹo má anh một cái: “Giờ còn làm cả đệ nhất mỹ nhân tam giới luôn.”
“Cái này là người khác nói bậy!”
Trước khi xuyên thư cũng đâu có ai gọi anh là địa cầu đệ nhất mỹ nam.
Cùng lắm là có khá nhiều người muốn xin Wechat thôi, mà cùng lắm thì xin Wechat vừa có nam, vừa có nữ…
“Bậy gì? Ta là ta tán thành nha.” Tri Thiện Thiên Tôn cười nói: “Cũng bởi cái gương mặt xinh đẹp này mà hồi xưa ta mới giữ con lại chứ bộ.
Mấy trăm năm rồi mới thấy một nhóc tì đáng yêu như vậy.”
“Người…người đừng có chọc ghẹo con nữa.
Giờ con cũng hơn chín chục tuổi rồi, đâu có còn là con nít nữa đâu mà ghẹo hoài.”
“Trong mắt ta thì lúc nào con cũng còn nhỏ hết.” Tri Thiện Thiên Tôn vừa nói vừa lui lại một bước ngắm nghía: “Hơn nữa con trở thành đệ nhất mỹ nhân ta mừng muốn chết.
Ta là ta nhìn không vô mụ Nhàn Duyệt lâu rồi, cái thứ não úng thuỷ, đi một bước mà não lắc ra tiếng nước róc rách luôn đó.
Cả ngày cứ cảm thấy mình xinh đẹp như tiên giáng trần.
Tu vi thì giậm chân tại chỗ, khoé mắt thì bắt đầu có nếp nhăn rồi, còn đẹp đẽ gì nữa đâu.
Ta còn thấy thương tình tính truyền cho mụ tâm pháp của Hợp Hoan Tông.”
Trì Mục Dao cũng biết Tri Thiện Thiên Tôn và Nhàn Duyệt Thiên Tôn là tình địch cũ nên anh không nói gì.
Tri Thiện Thiên Tôn quay lại cảnh cáo: “Lần này ta cứu con rồi thôi bỏ qua đi.
Lần sau nghiêm cấm không có đụng tới Nhàn Duyệt nghe chưa? Mụ ta không phải thứ gì tốt lành đâu, thù dai vô cùng.
Ta cũng không phải lương thiện gì nên ta không ngán mụ, cùng lắm thì cả hai cá chết lưới rách.
Nhưng con thì tuyệt đối không được, tu vi thấp còn ngây ngốc.
Nếu mụ ta chẳng nói chẳng rằng âm thầm giết con, ta muốn báo thù cũng không có cớ.”
Quả thật nếu Nhàn Duyệt muốn giết anh, một chút dấu vết cũng sẽ không để lại.
Không có chứng cứ, người khác muốn cũng không có cách nào báo thù.
Trì Mục Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Tri Thiện Thiên Tôn lại hỏi tiếp: “Mà con tham gia kiểm tra phân hạng thêm đúng không? Cần sư tổ giúp gian lận chút không?”
“Thôi không cần đâu.” Nhắc tới chuyện này Trì Mục Dao cũng không sợ lắm: “Tham gia kiểm tra cùng với một đám nhóc, con còn có chút chắc ăn nữa là…”
Tri Thiện Thiên Tôn cũng đồng ý: “Con đó, chỉ bị kém tư chất thôi, chứ rất là thông minh, mà ta thấy vận khí cũng không tồi đâu.
Nhưng sao con với thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông cứ chơi trốn tìm, cái này thì ta thực sự không hiểu nổi.”
Trì Mục Dao có chút khó xử, anh giải thích mơ hồ: “Con không có muốn cùng hắn ở bên nhau…”
“Tại sao? Lò luyện tốt vậy mà hắn còn si mê con nữa.
Ủa tại sao lại không cần?”
“Tốt thì tốt thiệt.
Nhưng mà…con dễ dàng bị hắn đè xuống bắt tu luyện quá, con chịu đựng hắn không nổi.”
Ai ngờ Tri Thiện Thiên Tôn không những không thông cảm, trái lại còn “ồ à” một tiếng.
Mặt Trì Mục Dao càng ngày càng đỏ.
Hợp Hoan Tông có một đệ tử bị lò luyện đè ra bắt tu luyện, quả thực là hiếm thấy.
Cả Tri Thiện Thiên Tôn lẫn sư phụ của Trì Mục Dao đều không thể chỉ dạy nghiêm túc cho anh.
Dù sao cũng là chuyện giữa nam với nam, cả hai người đều không hiểu được.”
Trì Mục Dao thành công lên được Trúc Cơ xem như là đại thắng rồi.
Tri Thiện Thiên Tôn toan rời đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại hỏi: “Cái gã đệ tử Thừa Vũ Các là con đánh đúng không?”
“Vâng, hắn cà chớn với Lâu Quỳnh Tri.”
“Lẽ ra con nên gia nhập Noãn Yên Các, ta còn quan tâm được tới con.”
“Tư chất con làm gì mà vào được Tam Túc.
Ở xa quá sao mà người quan tâm tới nổi.
Chẳng thà con vào Ngự Sủng Phái, được sống tự do tự tại.”
Tri Thiện Thiên Tôn không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Ta biết rồi, sau này nhớ để ý một chút.
Ta đi đây.”
“Vâng, tạm biệt sư tổ.”
Dứt lời, Tri Thiện Thiên Tôn đã hoàn toàn biến mất.
Trì Mục Dao bị bỏ lại trong rừng thật là thảm.
Anh không có phi hành pháp khí, bình thường toàn đi ké với Y Thiển Hi.
Nghĩ nghĩ, chỉ còn cách đi bộ xuống núi.
*
Trì Mục Dao trở về phòng mình, vừa đẩy cửa ra đã thấy bên trong có một bóng người đang ngồi, lập tức lui ra ngoài khép cửa lại.
Đang đứng nhìn biển số phòng trầm tư thì bỗng nhiên cửa phòng bật ra, Hề Hoài duỗi tay kéo anh vào phòng, đóng cửa lại.
Trì Mục Dao thậm chí còn không kịp giãy giụa, gọn gàng như gà con bị chộp bắt.
Vào trong phòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hề Hoài, tay chân Trì Mục Dao trở nên luống ca luống cuống.
Đây là lần hiếm hoi hai người ở chung.
Trì Mục Dao hơi hoảng, dò hỏi: “Ngươi…ngươi có việc gì sao?”
Hề Hoài so ra bình tĩnh hơn nhiều, hỏi han như hỏi con trẻ vừa đi chơi về nhà: “Ngươi đi đâu đó?”
“Ta ra sau núi một chuyến.”
“Ra đó làm gì?”
“Bắt sâu cho chim ăn.”
“…”
Hề Hoài quét một lượt từ trên xuống dưới cả người Trì Mục Dao.
Giày mà anh mang không phải pháp y nên trên giày vẫn còn vương lại bùn đất.
Quả thực đã đi ra sau núi.
Hề Hoài lại hỏi tiếp: “Dùng khoảng cách bước chân của ngươi mà tính, trong từng ấy thời gian không thể nào cả đi cả về ra sau núi được.
Ngươi đi kiểu gì vậy?”
“Ta không có đi sâu vào trong, tới rìa núi là bắt được sâu rồi.”
Hắn đưa tay giựt lấy túi Càn Khôn của Trì Mục Dao, loại túi cấp thấp này ai độ nhập linh lực cũng có thể mở ra, không có công năng nhận chủ.
Hề Hoài nhìn bên trong túi Càn Khôn của Trì Mục Dao thấy nào là sách vở, nào là đệm chăn, rồi thêm mấy đồ thường dùng.
Hề Hoài lấy thêm một túi khác mở ra xem, túi này chuyên dụng của Ngự Sủng Phái, bên trong toàn là sâu với Bách Vị Lương…
Có hơi thê thảm.
Khó mà tưởng tượng được đây là toàn bộ tư gia của một tu giả Trúc Cơ kỳ.
Hề Hoài trả túi Càn Khôn lại cho Trì Mục Dao, cũng không phát hiện thấy ám khí trong túi, hắn hỏi: “Sao linh thạch của ngươi ít dữ