Trì Mục Dao thức dậy thì Hề Hoài đã không còn ở trong phòng nữa rồi, chẳng biết hắn đã rời đi từ khi nào.
Một chút động tĩnh cũng không có nên Trì Mục Dao chẳng hề tỉnh giấc.
Anh cúi đầu xuống kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn đầy đủ chỉnh tề.
Sau đó xuống giường, dùng pháp thuật gột rửa chính mình sạch sẽ.
Khi sắp xếp lại đồ đạc, Trì Mục Dao còn cẩn thận kiểm tra một lượt túi Càn Khôn.
Thấy trong túi Càn Khôn có một vật lạ, anh vội vàng lấy ra xem.
Là một túi linh thạch, chính là túi linh thạch hôm qua Hề Hoài đưa nhưng anh không lấy.
Độ nhập linh lực vào kiểm tra thì có tổng cộng khoảng năm ngàn linh thạch.
Cả đời Trì Mục Dao chưa từng được cầm số tiền lớn đến như vậy.
Lẽ dĩ nhiên của một người tự dưng phát tài, Trì Mục Dao nơm nớp lo sợ mình sẽ làm mất.
Bên trong túi Càn Khôn còn có một bộ pháp y và một đôi giày đồng bộ.
Pháp y từ trên xuống dưới đều là màu trắng bạc, nền vải thêu hoa văn tinh xảo.
Trên cầu vai, vạt áo và cổ tay áo điểm xuyết hoạ tiết màu xanh lam.
Đai lưng khảm đá quý màu lam nhàn nhạt, đá này vừa có thể tăng cường tính phòng ngự, vừa là một vật trang trí xinh đẹp quý giá.
Bộ pháp y này có tính năng nhận chủ, chỉ cần độ nhập linh lực vào là có thể sử dụng.
Sau khi nhận chủ, pháp y sẽ nghe theo lệnh của chủ nhân, mặc cởi tuỳ ý, cực kỳ tiện lợi.
Trì Mục Dao nhìn bộ pháp y không kiềm lòng được cứ trầm trồ mãi.
Đúng là con nhà nghèo thiếu trải nghiệm.
Anh háo hức ướm bộ pháp y lên người.
Loại này có tính phòng ngự cao, để dành mặc đi độ kiếp là phù hợp nhất.
Dù sao thì pháp y lần trước “mượn” của Hề Hoài đã bị lôi kiếp đánh rách bươm rồi, nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc.
Đang ngắm nghía thì có tiếng Y Thiển Hi đập cửa phòng: “Sư đệ, dậy chưa?”
Trì Mục Dao cất vội bộ pháp y lại túi Càn Khôn, ra mở cửa nói: “Rồi.”
“Đi thôi! Phi hành pháp khí của ta bay được tàng tàng thôi à.
Chúng ta nên đi sớm một chút.”
Hôm nay là ngày diễn ra buổi kiểm tra phân hạng.
Trì Mục Dao ghi danh kiểm tra trận pháp nên phải xếp hàng vào trận từ sớm.
Địa điểm kiểm tra trận pháp ở khu vực thí luyện của Noãn Yên Các, cách Tam Túc khá xa nên phải nhờ Y Thiển Hi đưa đi.
Trên đường đi, vẫn còn cách khá xa nơi thí luyện là đã có thể nhìn thấy Cửu Cửu Lưu Ly tháp rồi.
Sáng sớm, sương mù hãy còn chưa tan, Cửu Cửu Lưu Ly Tháp như mọc lên từ giữa ngàn vạn lớp mây mù trắng xoá, uy nghiêm sừng sững.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, rừng trúc đón gió nhảy múa, sương mù tản đi thành một màn mây gợn sóng lăn tăn.
Sương mây uyển chuyển hoà làm một, xoá nhoà đi đường chân trời phía xa.
Nơi đâu là trời, chỗ nào là đất, điểm giao hoà ở nơi nao chẳng còn có thể phân biệt.
Trời đất nhuộm một màu sương trắng mờ ảo.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đáp xuống đất.
Sau khi đứng vững rồi, nhìn khắp nơi đã thấy có rất nhiều đệ tử tới từ trước.
Tới sớm như vậy phần đông là những đệ tử tham gia kiểm tra, những người hóng hớt kết quả phải đợi hai ngày sau mới xuất hiện.
Lúc ghi danh mọi người còn có tâm trạng tụ tập tán gẫu, bây giờ ai nấy đều ngồi một góc nghỉ ngơi.
Lẫn trong đám đông Trì Mục Dao phát hiện ra Tịch Tử Hách.
Thấy cậu đang ngồi với Hàn Thanh Diên nên anh không tiện ghé qua chào hỏi.
Nam nữ chính lúc nào cũng như hình với bóng.
Y Thiển Hi chỉ vào Cửu Cửu Lưu Ly Tháp trầm trồ: “Thấy tầng thứ chín không sư đệ? Tầng đó rộng hơn những tầng khác một khúc thấy không?”
Trì Mục Dao gật đầu: “Ừm, thấy rồi.”
“Chờ các thí sinh đi được tới tầng thứ chín thì khán giả sẽ được xem trực tiếp quá trình kiểm tra.
Ở giữa vẫn là trận pháp, cái khúc dư ra chính là khán đài.
Ngồi trên khán đài có thể quan sát được mọi người phá trận thế nào.
Nếu hai ngày sau đệ vẫn còn trong trận, ta nhất định đến xem đệ kiểm tra.”
“Ừm, được.”
“Nhưng quan trọng nhất vẫn là an toàn nha.
Nếu bị thương nặng, nhắm cố không nổi nữa thì cứ bỏ cuộc ra ngoài.
Ta nghe nói kiểm tra tuy không có sát trận, nhưng từng có đứa xúi quẩy nào đó phá giải kiểu gì mà biến khảo trận thành sát trận, tự nhốt mình bên trong luôn.”
Y Thiển Hi biết Trì Mục Dao có năng lực trị thương của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, nhưng trong qúa trình kiểm tra sẽ luôn có thần thức của cao giai tiền bối đảo qua ngẫu nhiên, nếu bị phát hiện thì gay to.
Trì Mục Dao có bị thương cũng chỉ đành rắc thuốc bột lên, rồi âm thầm chữa trị từ từ.
Trì Mục Dao nghe xong rất đỗi ngạc nhiên, đáp lại: “Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, biến được khảo trận thành sát trận thì người đó đúng là thiên tài.”
“Mắc gì đệ khen dữ vậy? Đó là không biết tự lượng sức mình, phá trận lung tung.”
“Thì trong mắt những người khác đệ cũng là không biết tự lượng sức mình còn gì?”
“Đệ ổn mà.
Ráng kiên trì lên tới tầng thứ ba là được xét điểm rồi.
Chúng ta không cầu tốt nhất, chỉ cầu tốt đủ.
Đủ điểm lấy đan dược hỗ trợ kết đan là tốt rồi.”
Trì Mục Dao nhận lấy sự cổ vũ của Y Thiển Hi, phấn chấn hẳn lên: “Được! Ta nhất định sẽ nỗ lực!”
Anh đưa túi linh sủng của mình cho Y Thiển Hi, dặn dò: “Sư tỷ, tỷ giúp ta trông JiuJiu nha.
Nó tới Noãn Yên Các bữa giờ tội nghiệp lắm, không có mấy ngày được ra khỏi túi.
Tối tối, tỷ mang nó ra ngoài cho nó bay mấy vòng.”
“Được rồi, yên tâm đi.
Ta sẽ chăm sóc tốt cho con chim béo này.”
“Nó không thích người khác nói nó béo đâu.”
“Nhưng nó béo thật mà! Béo tới đứng không nổi luôn đó.”
Trì Mục Dao cười cười rồi không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, anh thấy Mộc Nhân khoan thai đi tới, còn có cả đám người Minh Thiều Lạc.
Minh Thiều Lạc vừa đáp xuống đất đã liếc cho Tịch Tử Hách một cái, ánh mắt tràn ngập phẫn uất.
Rõ ràng là giữa hai người chẳng có chút tiến triển nào, thậm chí tính nết đỏng đảnh của cô ta còn làm mối quan hệ này càng ngày càng tệ đi.
Ánh mắt của Minh Thiều Lạc thực ai oán, cô ta cho rằng Tịch Tử Hách đúng là một kẻ vô tâm.
Cô ta thương hắn thật lòng như vậy mà hắn chỉ cho rằng có mỗi Hàn Thanh Diên là hiền lành, lương thiện.
Mãi một lúc sau cô ta mới để ý tới Trì Mục Dao, ánh mắt lập tức chuyển sang giảo hoạt.
Cô ta đến bên cạnh Trì Mục Dao, thảo mai đề nghị: “Trì sư đệ, một lát nếu không chê có thể cùng chúng ta đi vào.
Nói không chừng còn có thể được truyền tống tới cùng một trận đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Trì Mục Dao lẫn Y Thiển Hi đương nhiên biết đám này không có ý gì tốt lành, đại khái có thể tóm gọn bằng mấy chữ: “Đồng đội không đáng tin.” Phải cùng đội với bọn họ, chẳng thà một mình phá trận còn an tâm hơn.
Bọn họ biến thành mầm mống tai hoạ cũng chẳng có gì là lạ.
Đặc điểm của nữ phụ là gì kia chứ?
Chính là cứ thích tìm nữ chính tầm thường hơn mình làm mục tiêu ganh đua.
Còn vận mệnh của nữ phụ là gì?
Chính là ganh đua thất bại.
Ngược lại còn trở thành phe đối lập với nữ chính, đương nhiên rất khốn khổ, chật vật.
Sau khi nhận kết cục thích đáng, nữ phụ chắc chắn sẽ không phục.
Nếu bị người đời giễu cợt bảo đảm sẽ đem hết oán hận đổ lên đầu nữ chính, tiếp tục hành trình hại mình hại người.
Dạo này Minh Thiều Lạc không muốn quan hệ giữa cô ta và Tịch Tử Hách tiếp tục trở nên tệ hơn nên tạm thời bỏ qua cho Hàn Thanh Diên.
Rảnh rỗi nên cô ta chuyển mũi dùi tấn công sang Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng Trì Mục Dao phải công nhận thiết lập nhân vật của Minh Thiều Lạc tới giờ là chuẩn nhất truyện.
Cô ta là nhân vật ít bị biến đổi nhất.
Còn Hề Hoài lại là nhân vật có hình tượng vỡ nát nhất.
Đại phản diện tự nhiên lại bắt đầu đi làm người tốt việc tốt.
Người khác làm việc thiện không cầu lưu danh.
Còn hắn mỗi lần làm gì cũng đều khiến khắp Tu Chân Giới một phen kinh thiên động địa.
Rốt cuộc là mạch truyện phát triển kiểu gì vậy?
Trì Mục Dao tất nhiên từ chối lời đề nghị của Minh Thiều Lạc: “Thôi không cần đâu, ta sợ liên luỵ đến mọi người.”
Một câu từ chối khách sáo vậy thôi nhưng đám người này chụp ngay lấy xỉa xói.
Mộc Nhân cất lời: “Chính vì biết ngươi chẳng có tài cán gì nên mới quan tâm ngươi một chút.
Ta khuyên ngươi chớ có không biết điều.”
Trì Mục Dao chẳng buồn liếc nhìn bọn họ một cái, mắt vẫn đặt ở xa xăm: “Cảm tạ ý tốt, ta đã ghi nhận trong lòng.”
Mộc Nhân cuối cùng phất tay áo rời đi.
Không gian của Cửu Cửu Lưu Ly Tháp cực kì rộng lớn.
Sau khi các đệ tử tham gia kiểm tra tiến vào một căn phòng nhỏ, pháp trận trong phòng sẽ làm không gian mở rộng hơn rất nhiều.
Thậm chí có khả năng biến thành một đại pháp trận vô cùng lớn, không tài nào tìm được mắt trận.
Theo quy định, mỗi người phải tự mình hoàn thành phần kiểm tra của mình.
Nhưng bởi vì có rất nhiều tu giả đồng loạt vào cùng một tầng, nên sẽ có những người bị truyền tống tới cùng 1 trận, cùng nhau phá giải.
Việc này cũng là nguyên nhân gây ra cảnh vàng thau lẫn lộn.
Nếu được sắp xếp chung với người giỏi, những kẻ thiếu năng lực có cơ hội đục nước béo cò hưởng ké thành quả phá trận của người khác.
May mắn biết đâu lên được tầng thứ ba là đã có điểm để xét bổ sung rồi, ngu gì không theo?
Truyền tống trận mang các đệ tử tới pháp trận nào hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Nhưng Noãn Yên Các có rất đông đệ tử, dần dà bọn họ chiêm nghiệm ra được một vài quy luật phân bổ pháp trận.
Ví dụ như người nhập trận thứ ba với người thứ mười sáu khả năng cao sẽ được phân tới chung một trận.
Thế nên bọn họ trước khi nhập trận thường sẽ thoả thuận lập đội trước với nhau, nhá nhau để vào cùng một trận.
Minh Thiều Lạc rủ rê Trì Mục Dao, nguyên nhân chính là muốn cho mọi người thấy Trì Mục Dao kém cỏi phải dựa vào mình.
Trì Mục Dao lại cố gắng tránh càng xa bọn họ càng tốt.
Đúng lúc này, Trì Mục Dao bắt gặp một thiếu niên, người này thoạt nhìn tầm mười bốn mười lăm tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ.
Hắn ăn vận pháp y màu lục thanh nhã, trên đai lưng không thấy khảm đá quý phòng ngự gì cả, mọi thứ đều thường thường bậc trung.
Có vẻ như không phải con cháu danh gia vọng tộc.
Kiểu tóc của hắn trông giống như con sứa, hai bên thái dương thắt hai bím tóc nhỏ, trên bím tóc treo một cái lục lạc.
Lục lạc này thoạt nhìn cứ tưởng tầm thường, nhưng để ý kĩ thì nó được điêu khắc cực kì tinh xảo.
Hoạ tiết trên lục lạc là chín con dơi với chín trạng thái khác biệt.
Thiếu niên này có một gương mặt ưa nhìn, khoé mắt xếch cao, toàn thân toát ra khí chất sắc xảo.
Hắn khoanh tay trước ngực nhìn lơ đãng vào đám đông, có vẻ không ưa cảnh đông đúc.
Hai người đều muốn lánh xa đám đông, thế mà lại tìm thấy nhau giữa biển người.
Sắc mặt Trì Mục Dao không hiểu sao lại chuyển thành kinh hoàng.
Anh nhanh chóng đem ánh mắt mình giấu đi, vờ như chưa từng nhìn thấy.
Anh không phải nhận ra được gương mặt của thiếu niên này, mà nhận ra được chiếc lục lạc gắn trên bím tóc hắn.
Nhưng thiếu niên kia đã kịp chú ý tới Trì Mục Dao, hắn nhoẻn miệng cười chào thân thiện: “Tiểu ca ca, huynh thật là xinh đẹp!”
Nhận được lời khen mà khắp người Trì Mục Dao da gà da vịt thi nhau nổi lên, da đầu căng cứng.
Anh khách sáo đáp: “Quá khen rồi.”
“Tiểu ca ca, huynh…”
Thiếu niên còn chưa dứt câu, Trì Mục Dao đã cướp lời: “Có vẻ như nguơi không phải đệ tử Noãn Yên Các, gọi ta đạo hữu được rồi.”
Bị nhân vật tầm cỡ như vậy gọi ba chữ “tiểu ca ca”, bảo đảm không có kết cục tốt đẹp gì…
“A…” Thiếu niên nhướng mày cười.
Hắn tiếp tục nhìn nhìn Trì Mục Dao, ánh mắt dừng lại nơi trán anh lưu luyến.
Rõ ràng đôi sừng hươu đã được ẩn đi rồi mà… Hành động này làm Trì Mục Dao thêm phần bất an.
Thiếu niên lại tiếp tục tự lẩm bẩm khen ngợi: “Thật sự rất rất xinh đẹp.”
Câu này khen ngợi cái gì thì Trì Mục Dao cũng không dám chắc.
Hàng người vào trận càng ngày càng ngắn lại, thiếu niên tinh nghịch vẫy chào: “Ta đi trước đây, tạm biệt tiểu đạo hữu.”
“Ừm.” Trì Mục Dao gật đầu.
Thiếu niên đi một mạch vào bên trong.
Trì Mục Dao nhìn theo thiếu niên, hoảng loạn tràn ngập trong đáy mắt.
Cốt truyện chỉ mới tới đây, làm sao mà nhân vật này lại xuất hiện được? Rõ ràng theo trí nhớ của anh thì đoạn này hắn làm gì đã có suất diễn…
Có điều Trì Mục Dao nghĩ nghĩ một chút rồi tự trấn an bản thân, trở lại trạng thái bình thường.
Chắc hắn không gây ra chuyện gì ở đây đâu.
Anh theo đoàn người tiến vào Cửu Cửu Lưu Ly Tháp.
Bên trong tháp không xuất hiện cảnh tượng gì huy hoàng tráng lệ.
Vào trong chỉ thấy một không gian chật hẹp, kín mít.
Nơi này chẳng thấy cửa ra, chỉ có vách đá hình vòm, trên vách đá điêu khắc chim muông, còn có những đài sen trên mây.
Lối đi dẫn Trì Mục Dao tiến vào một khu vực hình tròn.
Mặt đất lát đá cẩm thạch trắng, trên đó hiện lên trận đồ.
Truyền tống trận khởi động, đưa người vào bên trong khảo trận.
Hẳn Trì Mục Dao là người cuối cùng được xếp vào pháp trận này, lúc anh tới thì bên trong đã có khá nhiều tu giả đang rôm rả bàn tán rồi.
Bọn họ thấy Trì Mục Dao tiến vào thì một vài người thở dài ngao ngán.
Trì Mục Dao hơi ngại, đành đứng yên lặng ở một góc khiêm tốn.
Anh vừa ngẩng đầu lên vậy mà đụng trúng ngay ánh mắt của Mộc Nhân.
Mọi người xung quanh không ai thèm quan tâm tới Trì Mục Dao, bọn họ đều vây quanh Mộc Nhân cầu cạnh.
Trì Mục Dao chỉ yên lặng quan sát khắp nơi, đánh giá pháp trận, ngón tay giấu dưới vạt áo âm thầm tính toán.
Mộc Nhân dữ dằn hướng tới Trì Mục Dao đe nẹt: “Ngươi đừng có mà đi lại lung tung, làm rối bố trí trong trận nghe chưa?”
Hùa theo Mộc Nhân, đám tu giả trong trận cũng sôi nổi lên tiếng: “Đúng vậy, đi theo ăn ké điểm thì đừng có phá đám.
Đứng yên đó là được rồi.”
“Hắn ta hên ghê, vô đại cũng trúng được đội này.
Đúng là hay không bằng hên.”
Trì Mục Dao chẳng thèm nổi giận, ngược lại cười mỉm chi đáp lời: “Vận khí của