Pháp khí di chuyển bằng một tốc độ rất chậm, thậm chí có thể so với tốc độ người thật nâng kiệu.
Đi mãi đi mãi cũng ra khỏi khu vực tụ tập đông người, từ nơi đây có thể dễ dàng nhìn ngắm cảnh đẹp.
Trước mắt hai người là mười dặm dài đèn hoa rực rỡ, ánh đèn vàng cam cùng đan xen với lụa đỏ.
Ngẩng đầu lên có thể thấy những bức tượng linh thú to lớn đang rít gào, nhe nanh múa vuốt, con nào con nấy hiển hách uy linh, oai phong lẫm liệt.
Khu vực lãnh địa của ma môn có rất nhiều vách đá dựng đứng, nhà cửa cũng thường được xây dựng cheo leo.
Ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy bậc thang dài mờ ảo khoét đá mà thành hình, những công trình kiến trúc kết hợp cùng thiên nhiên vô cùng hoàn mỹ, mái hiên vươn mình trên vách núi.
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, trên lối thang lên treo rất nhiều đèn lồng.
Toàn bộ khung cảnh toát ra một vẻ đẹp ma mị giữa đêm.
Trên vách núi rộng lớn có điêu khắc Ám Bát Tiên.
Theo truyền thuyết, Bát Tiên sử dụng tám loại pháp khí riêng biệt bao gồm: sáo, kẻng, hoa sen, quạt, trống da cá, lẵng hoa, hồ lô và bảo kiếm.
Tám loại pháp khí này cũng được khắc hoạ trên vách đá theo bố cục hình tròn rất tinh tế.
Trì Mục Dao vẫn luôn có hứng thú với những thứ này nên tò mò lại gần ngắm nghía.
Xung quanh giờ đây chẳng có ai khác vây xem làm Trì Mục Dao cảm thấy khá tự do tự tại.
Anh chỉ về một hướng hỏi Hề Hoài: “Ngươi xem xem chỗ kia có phải khắc Huỷ không?”
“Ngươi lẽ ra phải chưa từng thấy Huỷ mới đúng.”
“…” Trì Mục Dao đương nhiên từng nhìn thấy Huỷ ở Di Thiên Đồng Âm Trận rồi, nhưng anh vẫn tiếp tục vờ như không biết: “Hoá ra hình dạng của Huỷ là như thế này sao?”
Hề Hoài nhìn theo hướng tay chỉ, cẩn thận đánh giá một chút rồi trả lời: “Khắc nhỏ quá, với lại Huỷ thật nhìn đáng sợ hơn điêu khắc nhiều.”
“Ồ…”
“Lần này ngươi tới Thiên Tông Hội làm gì? Ngươi muốn trốn ta như vậy thì không nên xuất hiện ở đây mới phải.”
“Ta có đồ muốn mua.
Nghe nói lần này ở Thiên Tông Hội có người bán đấu giá nên ta mới muốn tới xem mua được không.”
“Ờ…Đấu giá diễn ra khi nào?”
“Hai ngày sau.”
“Chậc.”
Trì Mục Dao không biết cái tặc lưỡi này của Hề Hoài có ý gì, anh còn đoán có lẽ Hề Hoài chán nói chuyện phiếm với mình rồi nên vội vàng ngậm miệng, một mình ngắm nghía cảnh đêm xung quanh.
Còn Hề Hoài lại đang thấy thật phiền phức.
Hắn chỉ muốn mang Trì Mục Dao về Khanh Trạch Tông ngay lập tức, giờ lại còn phải đợi thêm hai ngày.
Chốc lát, Hề Hoài hỏi lại lần nữa: “Ngươi muốn mua cái gì? Ta sẽ sai đám Tông Tư Thần tìm về cho ngươi.”
“E rằng không được đâu.
Món đó dễ bị làm giả lắm, nên ta mới cần phải đích thân tới xem.
Chứ không chắc cũng sẽ không qua đây đâu.”
“Phiền phức.”
“Có thể buông ra một chút xíu được không?” Trì Mục Dao quơ quơ đôi bàn tay đang nắm chặt: “Tay ngươi nóng quá à, lòng bàn tay chúng ta ướt đẫm mồ hôi rồi.”
“…” Hề Hoài không muốn.
Trì Mục Dao không có cách nào khác, chỉ có thể lấy ra quạt tròn, đưa lên bàn tay đang bị nắm chặt mà quạt.
Chỉ có cách này may ra giải nhiệt được một chút.
Hề Hoài: “…”
Hề Hoài nhìn quạt tròn trong tay Trì Mục Dao, lại ngắm thêm lần nữa bộ dạng mặc trang phục môn phái của anh, ngắm mãi chẳng thấy chán.
Rõ ràng hồng phấn là màu mà trước giờ hắn vốn không ưa, hiện tại lại thấy thích đến như vậy.
Trì Mục Dao không nhanh không chậm mà quạt quạt tròn, mắt vẫn ngó nghiêng khắp nơi.
Hề Hoài thì cứ ngắm mãi đường nét tinh xảo của Trì Mục Dao, bên dưới Đào Hoa Diện lộ ra xương hàm cong cong thật hài hoà.
Thiên Tông Dạ Hành diễn ra trong khoảng một canh giờ.
Gần xong thì Trì Mục Dao cũng bắt đầu mỏi mệt, ngồi trên pháp khí rung rung nhè nhẹ đều đều, mí mắt díp hết cả lại.
Trì Mục Dao lúc còn là người phàm bởi vì thức khuya học hành mà đột tử.
Sau khi xuyên thư tới thế giới này anh liền bắt đầu sống kiểu dưỡng sinh, mỗi ngày đúng giờ Hợi đều đặn đắp chăn đi ngủ.
Giờ đi ngủ đã tới, cộng thêm ban ngày chạy đôn chạy đáo làm hôm nay Trì Mục Dao mệt mỏi rã rời.
Lúc mới vừa bị Hề Hoài bắt được Trì Mục Dao còn khá sợ hãi.
Sau đó cảm thấy Hề Hoài không nổi trận lôi đình thì an tâm.
Anh vốn dĩ quen với cuộc sống trong động cùng Hề Hoài suốt ba năm nên giờ đây ở bên cạnh Hề Hoài còn cảm thấy rất dễ chịu.
Mới đó mà đã ngủ ngon lành.
Hề Hoài đưa tay đỡ Trì Mục Dao dựa lên vai mình ngủ.
Sau đó hắn lập kết giới, lụa trắng bốn phía trong nháy mắt rũ xuống, bên trong kiệu cũng không còn gió thổi.
Sắp xếp xong hết, Hề Hoài nâng bàn tay Trì Mục Dao lên, hôn nhẹ vào mấy đầu ngón tay.
Sau đó thì cầm lấy quạt tròn quạt cho anh ngủ.
Bên ngoài gió thổi quá mạnh, hắn lo Trì Mục Dao cảm lạnh.
Nhưng lập kết giới xong lại hơi nóng, Hề Hoài đành tự mình quạt gió.
Hắn sợ Trì Mục Dao thấy người hắn nóng quá mà khó chịu không muốn dựa vào nữa.
Tới điểm cuối buổi dạ hành, pháp khí của các tu giả khác lần lượt rời đi, chỉ còn hai người bọn họ ở lại.
Cung chủ Nguyệt Mộ Cung đứng bên cạnh, ông không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra hiệu về phía pháp khí của Hề Hoài.
Cung chủ Tôn Nguyệt Cung thấy thế chỉ biết thở dài, không buồn quản.
Ông đang đau đầu không biết tông chủ sau khi biết chuyện này sẽ nổi trận lôi đình tới cỡ nào.
Tới lúc đó nếu tông chủ đánh thiếu tông chủ thì ông làm sao ngăn lại.
Hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn cũng đều đã hơn trăm tuổi, bây giờ lại vì tình đầu của thiếu tông chủ mà não hết cả ruột.
Thích ai không được, lại đi thích đệ tử Hợp Hoan Tông, đã thế còn là nam đệ tử.
Nói dễ nghe thì bọn họ là Khanh Trạch Tông, nói khó nghe thì là Thanh Trạch Tông, huỵch toẹt hơn nữa thì là Xanh Xanh Thảo Nguyên Tông.*
*Khanh Trạch Tông và Thanh Trạch Tông: chơi chữ, “khanh” và “thanh” đều có phát âm là “qing”.
Màu xanh lá tượng trưng cho đội nón xanh, bị cắm sừng.
Lúc này thì pháp khí của Hề Hoài bắt đầu có động tĩnh, cỗ kiệu cất cánh bay về phía động phủ nơi Hề Hoài đang tạm trú.
Rõ ràng là muốn đưa người về nhà.
Hai ông một ánh mắt cũng chả buồn quản, cứ kệ hắn làm gì thì tuỳ.
Động phủ nơi đám người Hề Hoài tạm trú cũng là nơi có điều kiện tốt nhất ở khu vực này, khá an tĩnh.
Hề Hoài điều khiển phi hành pháp khí dừng lại ở bên ngoài động phủ, rồi đích thân bế Trì Mục Dao vào, đồng thời bày ra kết giới.
Có kết giới rồi thì kể cả Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn cũng khó mà tọc mạch tới cảnh tượng bên trong động phủ.
Sau khi đặt Trì Mục Dao lên giường đá, Hề Hoài chần chừ một chốc rồi quyết định không dùng tới pháp khí chiếu sáng, chỉ nhẹ nhàng sửa sang lại đồ vật trong động phủ, sau đó cởi áo ngoài đặt sang bên cạnh.
Cuối cùng hắn trở lại giường đá khoanh chân ngồi xuống, đả toạ điều tức.
Hề Hoài có thể nghe thấy rõ ràng tiếng Trì Mục Dao trở mình sột soạt.
Dường như cảm thấy bị cộm bởi dây xích trên người, anh xoay qua xoay lại tới rớt cọng đai xích Đào Hoa Bạch Điệp.
Một lát sau, Trì Mục Dao lại trở người nằm nghiêng, chân bắt đầu tìm tới chân Hề Hoài.
Hề Hoài mở to mắt, nhìn Trì Mục Dao một cái rồi dùng khống vật thuật lấy pháp y của mình đắp lên cho Trì Mục Dao.
Thời gian thấm thoắt trôi tới sớm tinh mơ, Trì Mục Dao từ từ tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại Trì Mục Dao không lập tức rời khỏi giường mà vẫn còn mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh nơi động phủ.
Sau đó anh đột ngột hồi phục tinh thần ngồi phắt dậy, nhìn về phía Hề Hoài.
Hề Hoài quay sang nhìn thẳng Trì Mục Dao.
Việc đầu tiên Trì Mục Dao làm là giở pháp y của Hề Hoài lên tự nhìn chính mình, xác nhận quần áo vẫn chỉnh tề mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hoá ra Hề Hoài không tới nỗi là dạng cầm thú.
Trì Mục Dao đứng dậy dùng thuật tẩy rửa gột rửa chính mình sạch sẽ, còn cố ý dùng loại pháp thuật Hề Hoài đã dạy cho mình.
Hề Hoài đột nhiên mở miệng: “Còn ta nữa?”
Trì Mục Dao quay sang nhìn Hề Hoài rồi dùng thuật tẩy rửa giúp hắn sạch sẽ.
Tên này thật quá đáng, lúc trước ở huyệt động không tiện cần anh giúp đỡ thì thôi đi.
Giờ đủ tay đủ chân vẫn đòi anh tới giúp, rõ ràng là kiếm chuyện chọc ghẹo người khác.
Hề Hoài đứng dậy, đưa tay lôi vạt áo Trì Mục Dao, cúi đầu nhìn thẳng nói: “Được rồi, giờ ngươi phanh áo đi.”
“Nhất định phải như vậy sao?”
“Ờ.” Lúc ở bên ngoài, Hề Hoài không muốn cho người khác xem.
Nhưng bây giờ vào trong động phủ rồi, hắn muốn được ngắm một chút.
Trì Mục Dao vẫn ưu tiên quan tâm các sư tỷ sư muội: “Đồng môn của ta, bọn họ vẫn an toàn chứ?”
“Chắc vậy.”
“Nếu ta cởi áo, ngươi thả mọi người đi được không?”
“Có thể.”
Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn Hề Hoài, môi mím chặt, cuối cùng vẫn cắn răng tháo bỏ đai lưng.
Quần áo của anh lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề, muốn phanh ra cũng phải chật vật lắm mới nới rộng được một chút.
Trì Mục Dao quay qua cho Hề Hoài xem: “Cởi rồi.”
“Trung y còn nguyên, ngươi cởi áo ngoài làm gì?”
Trì Mục Dao đành tiếp tục cởi áo, nới vạt áo rộng ra thêm một chút rồi cúi đầu nhìn thân thể mình, cảm thấy phanh áo như vậy chẳng đẹp chút nào.
“Được chưa?” Trì Mục Dao xoay người qua cho Hề Hoài xem, biểu tình rất ấm ức.
Hề Hoài xem xong thì khoé miệng giương cao, hỏi: “Tới đây thôi hả?”
“Đủ rồi!” Trì Mục Dao vừa nói vừa sửa sang lại quần áo của mình.
Nhưng Hề Hoài đâu dễ bỏ qua, hắn bước nhanh tới, cúi đầu xuống hôn lên môi Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao bị hôn tới ngẩn cả người, vô thức lui về sau trốn tránh nhưng bị Hề Hoài kéo trở về lồng ngực.
Anh bị Hề Hoài khống chế, chỉ có thể ngẩng đầu lên, rèm châu treo trên Đào Hoa Diện tách ra theo chiếc hôn nồng nhiệt của Hề Hoài.
Dường như cúi đầu mãi không được thoải mái, Hề Hoài nhấc bổng Trì Mục Dao đặt ngồi lên trên bàn, đắm say mà ôm hôn.
Hương vị thuộc về Hề Hoài, thống trị, độc tôn, bá đạo, mãnh liệt mà dâng tràn.
Chân tay Trì Mục Dao luống cuống, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của Hề Hoài.
Anh co tròn đầu gối theo phản xạ muốn ngăn chặn Hề Hoài.
Không ngờ lại bị hắn dùng tay túm chân lôi về phía trước, càng khó thoát hơn.
Trì Mục Dao chỉ có thể đưa tay đẩy gương mặt của Hề Hoài mà xin tha: “Hề Hoài, ngươi đừng…”
“Ngươi nên biết ta sẽ không nghe.”
“Ta sẽ nổi giận đó.”
“A Cửu.” Hề Hoài nghiêng đầu, hạ giọng nói: “Lúc ở huyệt động ngươi khóc nức nở tới vậy, cũng rên la xin ta đừng như vậy.
Nhưng chỉ cần ngươi đứng dậy bỏ đi ta cũng đâu bắt được ngươi.
Vậy mà ngươi chưa từng bỏ đi một lần nào, ngươi thích mà, đúng không?”
Trì Mục Dao nghe thấy mà cả thân thể cứng còng, xấu hổ tới nỗi toàn bộ gương mặt lẫn lỗ tai đều đỏ như nấu chín.
Tính tình anh vẫn luôn dịu dàng, nhu mì.
Nhưng bị chọc tới xấu hổ sẽ dễ dàng thẹn quá hoá giận.
Đương nhiên nếu tôn nghiêm bị chà đạp anh cũng sẽ nổi giận.
Thế nên giờ phút này Trì Mục Dao bị chọc cho giận thật rồi, đập bàn hét lớn: “Ở trong huyệt động ta là vì ai?”
Trì Mục Dao đột nhiên hét to làm cho một tên lưu manh như Hề Hoài ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn anh.
Anh tiếp tục xả một tràng đạo lý với hắn: “Ta vì ngươi mà nỗ lực tu luyện tới Trúc Cơ kỳ.
Ta còn bởi vì tu luyện không giỏi giang mà chịu khổ cực không ít, có lúc còn ngất xỉu.
Có lần nào không đau tới mức khóc oà hả? Ta chịu đựng kiên trì ba năm để đổi lấy cách ngươi cư xử như giờ sao? Ta không cự tuyệt là bởi vì lịch sự, ta không muốn gián đoạn nỗ lực của ngươi.
Vậy mà ngươi trở ngược lại trách móc ta? Cứ đem chuyện cũ ra cười nhạo người khác như vậy mà coi được sao? Ngươi đúng là một kẻ…KÉM! CỎI!”
Hề Hoài: “…”
Hắn kinh ngạc chớp chớp mắt.
Nhớ lại lần trước Trì Mục Dao nổi trận tam bành như vậy, cũng là do Hề Hoài trêu chọc Trì Mục Dao kỹ thuật kém.
Hề Hoài hắng nhẹ một tiếng muốn mở miệng, Trì Mục Dao đã nhanh chóng chặn lại: “Hề Hoài, ngươi có lương tâm không vậy?”
Hề – luôn dễ dàng chặn họng người khác – Hoài đột nhiên lúng túng không biết phải nói gì: “Ta…”
“Ngươi làm gì có? Kể cả lúc bỏ đi ta đều cố gắng suy nghĩ cho ngươi.
Ta sợ ngươi vì làm lò luyện mà bị người đời cười nhạo nên bằng mọi giá giấu giếm giúp ngươi.
Bây giờ ngươi nhìn lại ngươi đi, gióng trống khua chiêng tìm bắt ta, giờ còn giam giữ đồng môn của ta.
Ngươi sợ người khác không biết quan hệ mờ ám giữa chúng ta hay gì?”
“Đúng vậy.”
“Hả…đúng?” Trì Mục Dao đang mắng thì cứng họng.
“Ta muốn cho người khác biết chúng ta có quan hệ mờ ám đó.”
“Ngươi, ngươi không thấy…”
“Không thấy gì hết.
Ta muốn cho mọi người biết ngươi là ân nhân cứu mạng của ta thì làm sao?”
Một tràng mắng mỏ của Trì Mục Dao tới đây thì kẹt lại.
Ta cứu ngươi bằng cách gì, trong lòng ngươi không biết sao?
Ta có thân phận như thế nào, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?
Làm lò luyện mà tự hào như vậy, cha ngươi có biết không?
Trì Mục Dao quyết định mặc kệ, đẩy Hề Hoài ra rồi trèo xuống bàn, quay lưng về phía Hề Hoài chỉnh trang lại y phục của mình.
Hề Hoài vẫn luôn nhìn Trì Mục Dao từ phía sau, hắn không nóng vội, ngược lại còn bất giác phì cười, cảm thấy bộ dạng thẹn quá hoá giận của