Hề Hoài mua sắm rất nhiều đồ, đều là mua cho Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao không thể từ chối, từ chối chính là từ chối báo ân của Hề Hoài.
Đặt phi hành pháp khí cho Trì Mục Dao xong bọn họ còn đi chọn phòng ngự pháp khí, rồi công kích pháp khí, cuối cùng mua thêm một cái Thiên Bảo Linh đắt đỏ.
Thiên Bảo Linh là một dạng xa xỉ phẩm của Tu Chân Giới, giá đắt hơn Bách Vật Cẩm cả trăm lần, lại không có sẵn.
Thiên Bảo Linh yêu cầu đặt trước vì thời gian luyện chế rất lâu.
Chiếc Thiên Bảo Linh này vốn là của một tu giả khác đặt trước đã một năm, vừa mới làm xong chủ nhân còn chưa kịp tới lấy đã bị Hề Hoài hớt tay trên.
Đầu tiên Hề Hoài hỏi cái này ai đặt, sau đó hắn gửi cho tông chủ tông môn kia một đạo truyền âm phù.
Chẳng biết nói gì trong đó mà đối phương tự nhiên vui vẻ nhường lại cái Thiên Bảo Linh này.
Có lẽ nếu kết bạn được với thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, vị tu giả kia cũng không thiệt thòi mấy.
Vốn dĩ Hề Hoài định đặt làm một cái Vạn Bảo Linh cơ, nhưng Trì Mục Dao không chịu.
Trì Mục Dao nói chuyện rất có lý: “Tạm thời không bàn tới chuyện thời gian luyện chế Vạn Bảo Linh mất tận hai năm, nhưng mà ta cũng đâu có nhiều đồ để cất tới vậy.
Người khác nhìn ta đeo chuông cứ tưởng ta giàu có lắm, ai ngờ nhìn vào bên trong chuông toàn là chăn gối, bút sách các thứ không phải sẽ thất vọng lắm sao?”
“Ngươi ám chỉ ta nên mua thêm để cho đầy hả?”
Trì Mục Dao lập tức luống cuống: “Ta không có ý đó.”
Trở lại động phủ, Trì Mục Dao đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa, còn Hề Hoài vẫn ngồi trước bàn đá nghiêm túc lấy đồ vật bên trong Vạn Bảo Linh của mình ra kiểm kê.
Trì Mục Dao thấy Hề Hoài cẩn thận bày ra hai viên đan dược chữa thương, còn có một ít thuốc mỡ bôi miệng vết thương mà không nhịn được thở dài.
Anh không cần tới mấy thứ này nữa, nhưng lại không thể nói ra.
Trì Mục Dao nằm trên giường đá một lát đã tiến vào mộng đẹp.
Anh nằm mơ thấy Hề Hoài bảo nhất định phải mua váy màu hồng phấn cho anh, anh cự tuyệt thế nào Hề Hoài cũng không chịu bắt anh mặc bằng được.
Trì Mục Dao bị doạ tới tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại đã trợn tròn cả mắt, Hề Hoài vẫn đang miệt mài lôi thêm đồ từ Vạn Bảo Linh ra ngoài.
Ngay lúc này hắn còn đang săm soi một cây trường thương dài những hai mét trên tay.
Trì Mục Dao nhìn thấy mà bất giác ngửa nguời ra sau theo phản xạ.
Thứ này anh chắc chắn không dùng được.
Cuối cùng anh không chịu nổi, đi tới lấy Thiên Bảo Linh tham nhập thần thức xem bên trong đã nhét những thứ đồ kỳ quái gì rồi.
Trì Mục Dao lôi ra một món đồ vật hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đem cái trát này đập vào đỉnh đầu người ta, thuỷ ngân bên trong sẽ tràn vào cơ thể, có thể lột toàn bộ da người xuống.”
“Ngươi giữ lại giùm.” Trì Mục Dao ném cho Hề Hoài.
E rằng cả đời Trì Mục Dao cũng không dám đụng tới một món khủng bố như vậy.
Anh lại lấy ra một vật, nhìn nhìn rồi hỏi: “Thắt lưng à?”
“Để dành lúc song tu chân ngươi co lên, ta cột cẳng chân gấp vào đùi cho chân ngươi không duỗi thẳng được nữa.”
Trì Mục Dao ném sợi dây xuống đất: “Đốt nó đi.”
Chân tay của anh lọm khọm, chịu làm sao nổi mấy trò này.
Hề Hoài dứt khoát cự tuyệt: “Không đốt.”
“Ta không cần!”
“Vậy ta tự mình giữ nó.” Hề Hoài nhặt trở về.
Trì Mục Dao vội vàng giựt lại, để ở chỗ anh không cho Hề Hoài lấy đi còn có thể giữ mình an toàn một chút.
Sau đó, Trì Mục Dao lôi cây trường thương ra trả lại Vạn Bảo Linh của Hề Hoài.
Anh thậm chí còn không nghĩ nổi Hề Hoài đem cây trường thương này ra làm gì, chẳng lẽ muốn anh dùng nó làm bảo vật trấn chuông?
Lục lọi thêm một lát thì Trì Mục Dao lôi ra được quá trời mấy thứ cần phải trả lại gấp.
Những món này có đặt ở Thiên Bảo Linh của anh cũng chỉ tổ chiếm chỗ, không hề có tác dụng gì.
Sau khi sắp xếp tạm ổn thoả, Trì Mục Dao cầm Thiên Bảo Linh lên ngắm nghía.
Công nhận vô cùng tinh xảo, chuông màu trắng bạc, trên thân khắc hoa phong lan, điểm xuyết những vụn đá quý màu lam, cực kỳ mỹ lệ.
Hề Hoài đang chìm đắm trong cảm giác thoả mãn thì bỗng thấy Trì Mục Dao xách Thiên Bảo Linh bỏ vào bên trong túi càn khôn, tâm trạng hắn sụp đổ trong chớp mắt: “Ngươi bỏ vô đó làm gì? Ngươi không muốn người khác thấy đồ ta mua cho ngươi sao?”
Trì Mục Dao cất xong xuôi mới trả lời: “Mấy chuyện giết người cướp của ở Tu Chân Giới đâu có ít.
Tu vi ta không cao, chỉ biết ám khí, ảo thuật, giỏi lắm là thêm một ít trận pháp.
Nếu gặp phải cao thủ muốn giết ta, ta hoàn toàn không có cách nào đối phó.
Ngươi không giống ta, ngươi là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông.
Nếu có kẻ dám lừa ngươi cướp Vạn Bảo Linh, đồ vật bên trong cũng không dám tự tiện dùng, sợ sẽ dẫn tới lửa thiêu thân.”
“Nếu ngươi theo ta vào Khanh Trạch Tông, những người khác cũng sẽ không dám động vào đồ của ngươi.”
“Ta mà dám bước một chân vào Khanh Trạch Tông, chắc chắn sẽ bị cha ngươi một chưởng đập chết.”
Hề Hoài rũ mắt, hắn trả lời: “Ta sẽ lo liệu tốt chuyện này.”
“Không cần đâu, ta cũng không muốn kết đạo lữ với ngươi.
Ta là con trai, lại còn là đệ tử Hợp Hoan Tông, chúng ta không môn đăng hộ đối.
Ta với ngươi ở bên nhau sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của nguơi…”
Trì Mục Dao nói nửa chừng thì phát hiện Hề Hoài nãy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đồng tử dần dần chuyển đỏ.
Tuy rất mau chóng về lại màu đen, nhưng dường như ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu muốn phát cuồng.
Hề Hoài có một đôi mắt không thể giấu nổi bi thương, chỉ cần cảm xúc hắn dao động một chút liền có thể nhìn thấu qua ánh mắt.
Trì Mục Dao nghĩ tới bộ dạng phát cuồng mất kiểm soát của Hề Hoài, giết chóc không ngừng, làm càn phóng hoả.
Hiện tại đang diễn ra Thiên Tông Hội, xung quanh đông người tới vậy, nếu Hề Hoài mà phát cuồng ắt dẫn tới một trận loạn lạc thật lớn.
Trì Mục Dao đột ngột chuyển thái độ: “Ngươi là giỏi nhất!”
“…” Hề Hoài còn đang cố gắng đè nén tâm trạng khó chịu, đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến hắn ngẩn ngơ.
Ngay sau đó hắn thấy Trì Mục Dao nhìn thẳng sâu vào mắt mình, còn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, dường như đang rất nghiêm túc quan tâm tới cảm xúc của hắn.
Hề Hoài mau chóng hiểu ra…
Trì Mục Dao yêu hắn.
Nhưng Trì Mục Dao không muốn hắn và cha hắn vì mình mà cự cãi quyết liệt, cho nên anh mới trốn chạy từng ấy năm.
Giờ phút này vẫn từ chối hắn là vì không muốn hắn khó xử.
Nếu không phải yêu hắn, tại sao đang nói chuyện tuyệt tình lại bỗng dưng chuyển sang ủi an, xoa dịu hắn chứ?
Không sai.
Nhất định là như vậy.
Lúc hắn bị trọng thương, Trì Mục Dao chẳng màng tính mạng nguy hiểm mà lao tới cứu hắn.
Lúc hắn bị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn chèn ép, Trì Mục Dao cũng mạo hiểm giúp hắn giải vây.
Bây giờ cũng vì hắn mà suy tính đủ đường.
Là do hắn chưa đủ tốt, nên Trì Mục Dao mới phải bôn ba bên ngoài hai năm nay, vì hắn mà chịu không ít đắng cay.
Trì Mục Dao thì lại đang lo lắng.
Anh chỉ mới từ chối Hề Hoài nhẹ nhàng mấy câu mà hắn đã suýt nữa phát cuồng.
Nếu nói thẳng ra anh không thích Hề Hoài, không muốn kết đạo lữ với hắn, giữa bọn họ tuyệt đối không thể nhích thêm bước nữa, liệu Hề Hoài có diễn tròn vai ác phát cuồng, đại sát tứ phương không?
Nếu có thì anh chắc chắn là người bị giết đầu tiên.
Đã vậy còn liên luỵ tới những người khác phải rơi vào vòng nguy hiểm.
Đang suy đi tính lại thì đột nhiên Trì Mục Dao bị Hề Hoài ôm ghì vào lòng, chỉ có thể đỡ bả vai của hắn.
Anh ngạc nhiên tới khó tả.
Sao lại thế này?
Hề Hoài chôn mặt vào cổ Trì Mục Dao, nặng lời hứa hẹn: “Từ đây về sau, ta chắc chắn không bao giờ để huynh chịu khổ.”
“Hả?” Sao hắn lại cư xử kỳ cục như vậy? Tại sao đột nhiên lại nói mấy lời này?
Hề Hoài hít một hơi thật sâu, dường như muốn xoang mũi của mình tràn ngập hương vị của Trì Mục Dao.
Không phải cái mùi từ Lưu Hương Châu của Hợp Hoan Tông, mà là hương vị nguyên bản của Trì Mục Dao, là hương vị giống hệt với khi ôm Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phái.
Trì Mục Dao cúi đầu nhìn nhìn Hề Hoài, trong lòng thầm mắng: “Ngươi là đang ôm mèo sao?”
Trì Mục Dao còn đang chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì người đã bị bế đặt lên giường đá.
Anh đưa tay định đẩy Hề Hoài ra thì đã bị Hề Hoài tóm lấy cánh tay thuận thế đưa tay Trì Mục Dao ôm vòng lấy bả vai của mình.
Kế tiếp là một chiếc hôn dịu dàng tới không ngờ, Trì Mục Dao chưa bao giờ nghĩ Hề Hoài có thể dịu dàng tới như vậy.
Dần dần, Trì Mục Dao có chút bối rối, tâm pháp của Hợp Hoan Tông khiến anh dâng trào một cảm giác đắm say.
Hợp Hoan Tông có một loại tâm pháp dựa trên ái tình mà bồi bổ tinh thần.
Chuyện mà Hề Hoài đang làm lúc này chính là cách bồi bổ tốt nhất cho bọn họ, vô cùng hữu ích để củng cố tu vi.
Việc này khiến cho Trì Mục Dao như được tắm mình trong gió xuân.
*
Trì Mục Dao nắm chặt quần áo, rùng mình, co người lại, thần trí tan rã.
Bọn họ không phải đang tu luyện.
Nhưng…đại phản diện Hề Hoài đang giúp anh sung sướng!
Còn nuốt mất!
Cảm giác này như thể nội tâm vừa trải qua một hồi trời long đất lở, thiên địa sụp đổ, vạn vật đều vỡ tan.
Nghĩ tới lúc anh cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với Hề Hoài, ánh mắt hắn quả thực có thể làm cho thần trí người khác thất điên bát đảo, máu dường như chảy ngược.
Aaaaa, không phải là sự thật chứ?!
Tại sao lại như vậy được? Anh và Hề Hoài thậm chí còn không phải đang tu luyện, chỉ một mình Hề Hoài đơn thuần vì anh mà phục vụ?
Mà chết người nhất chính là, Trì Mục Dao vậy mà…không hề chán ghét?
Hề Hoài rời khỏi giường đá, không biết đang muốn sửa sang lại cái gì.
Trì Mục Dao không dám nhìn Hề Hoài, tay siết chặt quần áo, không biết bản thân nên chỉnh trang lại y phục hay là nên mặc quần lại trước.
Trong lúc anh lặng lẽ dùng khống vật thuật mặc lại quần thì Hề Hoài ở cách đó không xa nói: “Đợi huynh mua xong món đồ mà huynh muốn, ta sẽ mang huynh về Khanh Trạch Tông gặp cha ta.”
Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi: “Cái gì?!”
Hề Hoài biết anh hoảng hốt nên dịu giọng an ủi: “Yên tâm.
Ta nhất định không để ông ấy tổn thương huynh.
Xảy ra bất cứ chuyện gì có ta gánh chịu.
Huynh chỉ cần ở yên trong động phủ của ta là được.”
“Ta có thể không đi được không? Ta muốn…”
“Không được.
Ta không thể để huynh lại đi lang thang khắp đầu đường xó chợ được.”
“Không có! Rất tự do sung sướng.”
“Huynh không cần an ủi ta.
Ta đã hạ quyết tâm rồi.”
Trì Mục Dao ngồi dậy, hai tay chống lên thành giường đá muốn lại khuyên can Hề Hoài.
Không ngờ Hề Hoài đã đóng bộ chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
Hắn dừng lại trước cửa động phủ căn dặn: “Ta theo hai vị tiền bối đi bàn bạc chút chuyện.
Huynh ở yên trong động phủ chờ ta nha.”
“Từ từ đã…”
Trì Mục Dao không giữ kịp Hề Hoài, hắn đã nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Anh cảm thấy khá tuyệt vọng, bản thân không nên vì ham muốn nhất thời mà làm hỏng đại sự, càng không nên vì sung sướng trong miệng Hề Hoài một lần mà chết trong tay hắn như vậy.
Trì Mục Dao vội đứng dậy sửa sang lại y phục gọn gàng, chỉnh tề, rồi gói ghém đồ đạc định rời khỏi động phủ.
Đồ gì cũng khỏi cần mua nữa!
Nơi này không nên ở lâu.
Nhưng mà anh thử tới mấy chục phương pháp rồi cũng không mở được cấm chế mà Hề Hoài đặt lên, Trì Mục Dao nhanh chóng lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
Chỉ đành chờ cho Hề Hoài trở lại.
Trì Mục Dao tự dưng có tâm tình thê tử phòng không gối chiếc thức đêm chờ trượng phu về nhà ngủ.
Trì Mục Dao chờ tới sáng sớm ngày thứ hai thì Hề Hoài trở lại động phủ.
Sau khi tiến vào hắn rất đỗi kinh ngạc: “Sao huynh không ngủ vậy?”
Trì Mục Dao bối rối đáp: “À…ta đang đợi ngươi.”
Hề Hoài lập tức trở nên rất đỗi dịu dàng, hắn đi tới cúi xuống hôn nhẹ vào trán Trì Mục Dao một cái: “Xin lỗi.
Lần này ta đi hơi lâu.
Lần sau ta sẽ mang huynh theo đi cùng.”
“Cũng không cần đâu.
Ngươi đừng nhốt ta lại là được.”
“Không được.
Đương nhiên huynh sẽ lại muốn bỏ trốn, nghĩ tới cảnh huynh cô đơn lạnh lẽo suốt hai năm qua là ta lại đau lòng chết đi được.”
“Thật sự rất là tự do…”
“Không cần an ủi ta đâu.
Ta dẫn huynh đi tới chỗ đấu giá.”
Trì Mục Dao nghĩ dù sao cũng đã tới nước này rồi, tranh thủ đi tìm Cập Tiên Thảo với Huyễn Sương Mù