Đi một mạch khá sâu vào trong rừng thì ta phát hiện đường đi càng lúc càng trở nên khó khăn, đá tảng ngày càng nhiều hơn.
Mặc dù Long Phá Thiên vẫn còn ý thức, chưa đến nỗi gục hẳn lên người ta nhưng do cả hai cùng bị thương nên càng đi chúng ta càng đuối sức hơn nữa.
May mắn thay, ta nhìn thấy một hang động phía cuối rừng, kế bên có một dòng suối nhỏ.
Nước ở dòng suối khá trong lành và róc rách chảy qua các khe đá.
Ắt hẳn là Long Phá Thiên sợ đám hắc y nhân quay trở lại gây sự nên thay vì chọn chạy theo đường lớn bình thường, hắn bắt ta đi sâu vào trong rừng.
Hang động phía trước làm cho ta mừng muốn òa khóc, nhưng ta vẫn không vội đi vào mà cầm lấy một viên đá nhỏ ném vào trong xem sao.
Hang động trong núi rừng hoang dã, lại ở kế bên bờ suối.
Đây là một nơi lí tưởng cho các dã thú trú ẩn.
Ta ném viên đá vào chỉ là muốn thăm dò xem bên trong có dã thú hay không? Không có một động tĩnh nào xuất hiện, lúc này ta mới yên tâm dìu Long Phá Thiên vào trong hang động rồi đặt hắn sang một bên.
Ta bị thương hai lần.
Cả hai lần đều do tên Ma tôn ác ôn này gây ra.
Nội thương cũ chưa lành, nay lại thêm vết thương mới.
Ta hiện tại ngồi một góc điều tiết lại thân thể.
Vết thương không có điểm gì bất ổn nhưng bây giờ ta chẳng khác nào người bình thường, không thể sử dụng được linh lực của bản thân.
Phải một thời gian sau thì linh lực mới có thể phục hồi.
Kì này thì hay rồi, thật sự hay rồi.
Lúc trước muốn hạ phàm dạo chơi thôi.
Bây giờ chính thức trở thành người phàm luôn.
Ta vẫn phải ngủ nghỉ và ăn uống một ngày ba bữa như họ thì mới duy trì được sự sống.
Chắc phải vài ba tháng sau linh lực mới có thể trở lại như bình thường.
Và điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không thể để ai đả thương mình nữa, đặc biệt là cái tên đang ngồi trước mặt ta đây.
Tình trạng hiện tại của Long Phá Thiên cũng không khá hơn ta là bao.
Mĩ nam tử nổi tiếng của Lục giới trông khá nhếch nhác.
Vài sợi tóc mai lòa xòa ở trước trán, khuôn mặt hắn hơi tái đi.
Đôi môi phím hồng giờ có phần kém huyết sắc.
Hắc bào vương ít bùn đất làm phai nhạt đi vẻ cao cao tại thượng thường ngày.
Hắn dùng tay quệt ngang miệng, lau đi vết máu đỏ thẫm còn vươn trên môi.
Người mỏi mệt ngồi một chỗ định thần.
Ta nhìn hắn thế này cũng có mấy phần thương hại.
Làm Ma tôn bề ngoài chí cao vô thượng, nhưng thật ra mấy ai thấy được sự cô độc phía sau hắn.
Từ nhỏ đã bị vứt bỏ, hắn làm thế nào mà trải qua suốt từng ấy năm? Nghĩ thôi ta cũng cảm thấy khó tin được.
Chắc có lẽ ánh mắt của ta càng ngày càng có phần chăm chú nên hắn đột nhiên