Chẳng lâu sau, không gian bên trong hang động càng ngày càng lạnh hơn.
Lạnh đến mức khiến ta khó hiểu.
Rõ ràng bên ngoài thì cây cối xanh tươi, chim kêu ríu rít, hoa nở khắp nơi, ánh nắng chói chang rọi xuống những chiếc lá non mới đâm chồi nảy lộc.
Vậy mà cả hang động giờ đây còn bắt đầu xuất hiện những lớp băng mỏng.
Không gian bên trong kết giới khiến ta rét run.
Và nơi phát ra không khí lạnh này chính là Long Phá Thiên.
Không đùa với ta chứ.
Ta quan sát thấy cả người của hắn được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc, hơi thở vẫn còn nhưng không khí xung quanh hắn lạnh thấu xương.
Ta đang mang thân thể của người phàm nên làm sao chống lại được cái giá rét này.
Vì vậy, em cố tìm khắp người mình, lôi ra được bốn viên minh châu vàng nhạt rồi áp lên bàn tay xoa xoa.
Minh châu có tác dụng điều tiết rất tốt.
Mùa hè cầm nó thì sẽ cảm thấy cả người thoải mái, mát mẻ.
Nhưng nếu mùa đông xoa nó lên tay thì cơ thể sẽ ấm hơn rất nhiều.
Vì vậy, ta rất quý chúng, hiếm khi đem ra sử dụng.
Bây giờ may mắn là minh châu vẫn ở bên mình ta.
Có thể dùng nó sưởi ấm bản thân một chút.
Tình hình hiện tại của ta có chút dở khóc dở cười.
Vị Ma tôn đang hôn mê trước mặt này mà ngủ tầm vài ba ngày thì ta cũng sẽ lặng lẽ chết đi vì đói khát.
Chưa kể đến việc liệu ta có thể chống đỡ được không khí lạnh buốt khác thường trong hang động này hay không nữa? Lần đầu tiên trong đầu ta có cháy bỏng khát vọng muốn sống, muốn sinh tồn như vậy.
Ta cố gắng tìm cách rời khỏi hang động.
Nhưng chỉ cần vừa chạm tay vào kết giới thì cả người ta bị nó đẩy té ra đất.
Kết giới không làm tổn hại đến thân thể của ta.
Chỉ có điều, sau nhiều lần tiếp đất bằng mông, ta cảm thấy đây không phải cách hay.
Tiếp theo ta quyết định lần mò xung quanh hang động.
Ta cố gắng gõ vào vách hang động xem xét coi nó có vách ngầm hay lối ra nào khác không? Nhưng mọi thứ gần như vô vọng..
Ta thẫn thờ ngồi nhìn mĩ nam trước mặt mà chẳng biết phải làm gì cho phải.
Nói một câu nghe buồn cười.
Nhưng có lẽ khắp thế gian này, chắc có mình ta hy vọng Long Phá Thiên có thể sống sót vượt qua tai nạn này.
Hắn phải sống thì ta mới có cơ may sống.
Không biết tự bao giờ mà sợi dây sinh mệnh đã buộc chặt lấy ta và hắn.
Cảm giác sống chết có nhau với kẻ thù thật khiến ta khó mà hình dung được cảm xúc của mình.
Ta gạt bỏ hết những thù oán của mấy ngày nay qua một bên.
Đồng thời bước qua xem xét tình hình của hắn.
Người hắn vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt như lúc nãy.
Cả người lạnh buốt.
Hơi thở rất yếu.
Chẳng hiểu sao lúc đó ta lại đại phát từ bi mà nảy ra một ý niệm có vẻ ngốc nghếch.
Ta lấy một trong bốn viên minh châu đang xoa