Liễu Hà mềm giọng giải thích:
- Danh sách dược liệu tuy dài, nhưng ta đều biết chúng.
Chúng nằm ở ngay vùng đất phía tây nam của núi Sơn Hà thôi.
Nơi quê nhà của ta.
Ta thật muốn về thăm nhà mình một lần.
Lâu lắm rồi ta chưa gặp lại các tỷ muội ở núi Sơn Hà.
Danh sách dược liệu của ta chỉ có một món thôi, là Băng sơn sương.
Băng sơn sương là sương mai trên núi Băng Sơn.
Ta vốn là một cây liễu nhỏ, sẽ rất khó chống chọi với khí hậu kì lạ ở Băng sơn.
Nhưng Tiểu Ngư Lạc muội thì khác.
Muội vốn là Cá vàng, ở lại Băng sơn dăm ba tháng cũng không sao.
Muội có thể giúp tỷ tỷ lần này được không?
Thân là một Ngư Lạc yêu thương mọi người, ta mạnh dạn trả lời tỷ tỷ rằng:
- Không được ạ.
Nơi mà ngay cả Liễu Hà cũng bảo khó đi thì ta làm sao dám dấn thân tới được.
Chẳng may có đi không có về thì ta biết phải làm sao.
Hơn nữa Liễu Hà tỷ tỷ bề ngoài yếu đuối nhưng tính cách cũng không hề đơn giản.
Ta vừa mới hóa thành hình người đã nghe các tỷ tỷ khác kể về những chuyện "tốt đẹp" của Liễu Hà rồi.
Ta hiển nhiên là không thể làm theo được.
Nhưng trong lúc đang mãi miên man với những tính toán của mình thì Liễu Hà tỷ tỷ đột nhiên cầm tay ta, sau đó nhét vào bàn tay bé nhỏ của ta một viên minh châu màu vàng nhạt.
Lúc này ta kiên quyết lắc đầu.
Liễu Hà lại đưa thêm một viên minh châu nữa.
Ta lại lắc đầu.
Lại thêm một viên nữa.
Ta im lặng không nói.
Nhưng khi thấy thêm viên tiếp theo.
Ta gật đầu đồng ý.
Mọi người nói ta ham mê lợi ích thì ta cũng chịu.
Nhưng minh châu màu vàng là thứ ta yêu thích.
Bốn viên minh châu sẽ đổi được rất nhiều quần áo, trâm cài trên Thiên giới.
Nên ta cầm lòng không đậu mà.
Hơn nữa, chỉ một món Băng sơn sương thôi mà.
Tìm được nó về, ta sẽ còn khối thời gian để ngao du một vòng hạ giới.
Vì ta chưa từng bước chân xuống đó bao giờ.
Ta thật sự rất mong chờ..
Đối với mỗi vị Tiên gia trên Tiên giới, thuật đằng vân là một trong những pháp thuật cơ bản cần phải học.
Ta tuy rằng đầu óc không xuất chúng, nhưng đối với thuật đằng vân thì vẫn không đến nỗi nào.
Nếu một mình ta cưỡi mây bay xuống núi Băng Sơn thì cũng không khó khăn mấy.
Nhưng cuộc đời cứ ngày ngày cưỡi mây bay qua bay lại thì còn gì là thú vị nữa.
Nên thay vì đằng vân đến Băng Sơn, ta quyết định "đi bộ" đến đó.
Mọi người nghe hai chữ "đi bộ" chắc nghĩ rằng đầu óc ta không được bình thường.
Nhưng "đi bộ" đối với ta nghĩa là chu du khắp mọi nơi dọc đường đến Băng Sơn.
Ta vừa ra khỏi cổng Nam Thiên Môn thì sẽ hạ phàm ngay.
Sau đó ta vừa tiêu dao ngắm nhìn khung cảnh phàm giới, vừa thưởng thức mĩ thực ở đây, vừa theo đi về hướng nam để đến