Đại thúc lấy túi giấy ra gắp bánh bao cho ta trong tâm trạng đề phòng.
Chắc đại thúc cảm thấy ta có vấn đề về thần kinh nên mới hoảng sợ như thế.
Sau đó ông ấy vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười niềm nở chào khách.
Nhưng nụ cười này đối với ta là vô cùng, vô cùng khó coi.
Đại thúc cất giọng:
- Cô nương, mỗi cái ba văn tiền.
Ba cái bánh là chín văn tiền.
- Văn tiền là gì? - Ta hỏi.
Sắc mặt đại thúc càng trở nên khó coi hơn nữa.
Ông ấy liên tục xua tay chửi ta có bệnh thì đi tìm đại phu đi, đừng ở đây quấy rối công chuyện làm ăn của lão.
Trong lúc bị xua đuổi, ta nhanh trí nhìn những quầy hàng xung quanh.
Thấy những người mua hàng lấy trong người ra một cái túi nhỏ.
Trong túi có đựng những xu bằng đồng nhỏ xíu.
Ta ước lượng đây chính là những văn tiền trong lời nói của đại thúc.
Cho nên, trong lúc mọi người không chú ý, bàn tay trong ống tay áo của ta lắc nhẹ một chút.
Một chiếc túi tiền be bé nằm gói gọn trong tay ta.
Sau đó, trong lúc đại thúc mãi chửi rủa, ta giơ túi tiền phe phẩy trước mặt đại thúc bán bánh bao.
Ta nói:
- Đùa thôi.
Đùa thôi đại thúc à.
Sao ta lại không biết văn tiền là gì được? Đại thúc thiệt là nóng nảy quá đi à.
Đây đây..
tiền của ta này.
Sau khi trả tiền cho đại thúc, ta vừa ngấu nghiến bánh bao vừa dạo quanh khắp đường phố.
Càng đi về cuối con đường, người dân càng tụ tập đông đúc, mua bán cũng sôi nổi hơn rất nhiều.
Và nơi náo nhiệt nhất của cả con đường chính là Thiên Hương Lâu.
Ngốn nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, ta phủi phủi vụn bánh đang vương trên người rồi tiêu sái bước vào Thiên Hương Lâu như những kẻ phàm trần kia.
Thiên Hương Lâu thật sự náo nhiệt hơn ta tưởng rất nhiều.
Đây là một ngôi nhà gỗ mộc hai tầng.
Hàng lang trang hoàng những chiếc lồng đèn xanh đỏ.
Mỗi dãy hành lang bố trí tám phòng riêng biệt cho khách.
Bên trong mỗi phòng đều có những vị khách ăn mặc sang trọng ngồi thưởng thức mĩ thực.
Riêng chính giữa sảnh đặt rất nhiều bàn ghế.
Hầu hết những người gia cảnh bình thường ngồi ở đây để ăn uống.
Ta hiển nhiên chọn một chiếc bàn còn trống giữa sảnh ngồi ngay xuống.
Không phải vì ta không đủ tiền để chọn phòng riêng.
Đơn giản vì ta thích náo nhiệt a.
Mà khu giữa sảnh là náo nhiệt nhất Thiên Hương Lâu rồi.
Ngay lúc ta vừa ngồi xuống, một tiểu nhị dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt lanh lợi chạy đến rót trà cho ta:
- Tiểu thư, ngài muốn ăn gì ạ? Thiên Hương Lâu chúng tôi nổi tiếng là Đệ nhất trà lâu ở thành An Hòa.
Tiểu thư muốn ăn gì? Đầu bếp chúng tôi cũng sẽ nấu được.
Ta ra vẻ phú hào mới nổi, thảy lên bàn một túi tiền to.
Sau đó hào hứng nói:
- Đem hết những món nổi tiếng nhất ở đây ra cho ta.
Tiểu nhị hai mắt sáng rỡ, biết gặp phải khách lớn nên lập