Tây Tước nói xong thì lập tức giơ kiếm để lên cổ mình.
Một đường dùng thanh kiếm chém ngang cổ.
Vết thương thật sâu, máu bắn ra tung tóe.
Trước khi hắn ngã xuống đất tử vong, ánh mắt vẫn cay độc nhìn thẳng thân ảnh của Long Phá Thiên.
Ta thật sự cảm thấy sợ hãi.
Không nghĩ đến Tây Tước lại có thể tàn nhẫn với bản thân như thế..
Ngay lúc Ma quân Tây Tước ngã xuống, xung quanh hắn nổi lên một cơn bão cát, cát bụi tung trời, không ai nhìn rõ phía trước.
Bấy giờ đột nhiên có một cánh tay rắn chắc, kéo ta sát lại lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Mùi đàn hương nhẹ nhàng giúp ta xác nhận được người nào đó đang che chở cho ta.
Ở bên cạnh Long Phá Thiên, ta cảm thấy bản thân thật an tâm và vững dạ.
Sau khi bão cát trôi qua, khung cảnh dần sáng tỏ.
Trên mặt đất đã không thấy thi thể của Tây Tước đâu cả.
Mà thay vào đó là một đội ngũ khoảng trên dưới hai mươi người đột nhiên xuất hiện.
Đám người vừa mới xuất hiện thập phần quái dị.
Toàn thân chúng được bao phủ bởi một lớp vải màu xanh lục.
Từ cổ đến chân đều được quấn kín bằng lớp vải này, chỉ để lộ ra phần đầu.
Da mặt chúng trắng bệch như xác chết, trên da ẩn hiện những đường gân xanh lá trông thật ghê sợ.
Đôi mắt vô hồn cũng phát ra ánh sáng xanh lục kì bí.
Khi chúng mở miệng, hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra như một loài dã thú man rợ.
Vừa mới xuất hiện, những kẻ kì quái này ngay lập tức nhảy xổ vào đội nhân mã.
Chúng chiến đấu hết sức dã man và kinh khủng.
Người thì bị chúng dùng tay không xé tan xác.
Người thì bị chúng tàn nhẫn vặn cổ một cái chết tươi.
Người thì bị chúng cắn cổ nhai ngấu nghiến.
Người thì bị giẫm đạp đến hộc máu lìa đời..
Cảnh tượng trước mặt thật khiến ta hãi hùng..
Có vẻ do cuộc chiến quá ác liệt, lúc này Ân Minh Dương và Lãnh Tuyết Hàn cũng xông vào chiến đấu.
Ân Minh Dương bay lên, dùng một chiêu của Ân Phá Đao bổ một tên xanh lục ra làm đôi.
Nhưng ngay lập tức, hai phần cơ thể bị bổ ra của tên cổ quái ghép lại với nhau.
Sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Tuyết Hàn dùng tay vung ra một sợi xích có móc sắt.
Sợi xích nhanh chóng cắt đứt đầu của một tên quái vật phía trước.
Nhưng khi đầu của hắn vừa lăn xuống đất.
Hắn thản nhiên nhặt chiếc đầu của mình lên ráp lại rồi tiếp tục xông lên.
Bọn người này giết không thể chết được.
Chúng không phải là con người nữa rồi..
Ta có cảm giác dạ dày co thắt dữ dội, thật sự buồn nôn trước cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Người chết càng ngày càng nhiều, nhưng những kẻ đáng sợ này không hề gục ngã dù chỉ một chút..
Khi ta có cảm giác chân tay mềm nhũn, cả người sắp khuỵu xuống vì sợ hãi thì một bàn tay to lớn mà thô ráp xoay người ta lại.
Gương mặt của ta nằm gọn trong lòng ngực quen thuộc cùng