Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Yêu Hậu Đến


trước sau

Thiên Long không làm sao được, như vầy sao dám ăn, hắn đành dẫn mọi người đến một cái bàn trống, bày ra lương khô ăn tạm, ba vò rượu bật nắp uống rượu ăn bánh bao, cũng được chứ đâu phải đùa.

Mọi người ngồi nơi trung tâm, có hẳn một đoàn Yêu Tinh Hồ Ly hóa hình khá thuận mắt, bọn họ chắc là vũ đoàn múa, xác thực đám hồ ly có một mị lực rất mạnh, nó không đẹp lắm, nhưng điệu múa thì mê mẩn, không khác một cái máy thôi miên, bánh cuốn kinh khủng. Cộng thêm với Thiên Long đã ngà ngà say, cả ba thanh niên đồng từ mờ đi trông thấy!

~ Này này này ….

Tịnh Vân nhìn là biết đám hồ ly tinh này dùng mị lực thần thức câu dẫn nam nhân, càng không thể chấp nhận được là phụ thân hắn cũng bị câu hồn luôn.

Thiên Long và hai huynh đệ được Tịnh Vân dùng chân khí cường thế đánh thức, mọi người hoàn toàn sợ hãi với đám vũ đoàn hồ ly, kiểu không thể tin được, phải biết rằng tinh thần linh hồn của Thiên Long đã rất cao rồi, vậy mà cũng bị câu dẫn, sợ hãi ra mặt.

~ Tịnh Vân không bị thôi miên à?

Thiên Long quay qua hỏi cô bé, đến hắn còn bị vậy tại sao Tịnh Vân không bị?

~ tuổi tôm!

Tịnh Vân khinh bỉ bĩu mỗi, dụ được nam nhân thôi, nữ nhân sao dụ nổi, trừ cái bọn ái nam ái nữ ra, tuổi gì hồ ly có thể dụ được nữ nhân.

Tịnh Vân cùng Tiểu Bạch đi chơi một vòng, họ thì chả sợ gì, chắc là nhìn quen rồi, thoải mái đi vui chơi luôn, Thiên Long và hai huynh đệ ngồi uống rượu nhâm nhi chém gió, Thiên Long thì đề phòng cao độ hơn với đám vũ kỹ hồ ly, bọn này hoàn toàn không bình thường.

May sao nơi đây con người cũng không ít, nơi quảng trường Thiên Long ngồi uống rượu đếm cũng được cả vài ba trăm người, đa số tu sĩ đơn độc hay kiếm khách, có phần nhiều là các dong binh đoàn.

Uống đến lúc khá say rồi. Thiên Long khoác vai hai hai huynh đệ đi tìm khách điếm nghỉ ngơi, nói là chợ đêm, không phải chỉ hoạt động về đêm, ban ngày cũng hoạt động bình thường thôi, chỉ là tối đến nhộn nhịp hơn ngày, ngày cày chơi đêm.

Tìm được khách điếm Thiên Long thuê một phòng tổng thống, được tiểu nhị là một con Chu Lang hóa Tinh dẫn đường. Đưa bọn họ đến một trang viên, trang viên có đầy đủ phòng khách phòng ngủ nhà bếp hồ bơi đầm sen, phong cảnh tuyệt vời.

Hai huynh đệ Phá Bá Phá Chấp chưa muốn ngủ, họ mỗi người một phòng tu luyện, Thiên Long cũng một phòng để tu luyện, ba người ba gian khác nhau, nếu ở cùng một gian Cửu Linh Khí đổ về không đều, người hấp thụ được ít người hấp thụ được nhiều không ổn mấy cho lắm, cứ mỗi người một gian cho thoải mái

Tính ra tu luyện cũng tức là đang ngủ rồi, Thiên Long cả năm không cần ngủ, bởi hắn tu luyện là ngồi im bất động, đã giúp cơ thể nghỉ ngơi rồi. Khéo Thiên Long có thể nói ngủ nhiều hơn cả mèo ngủ nướng ấy.

Phành….

Đột nhiên cửa bung ra muốn bay cả cửa, bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, Tịnh Vân đi chơi mệt về tìm Thiên Long, ai biết Thiên Long bỏ đi lúc nào không hay, nàng đã có huyết mạch Long huyết của Thiên Long, tìm vị trí Thiên Long đến tận giường còn được.

Vù vù vù ….

Bên ngoài Tiểu Bạch múa kiếm tu luyện, Tiểu Bạch là cô gái hiền mà ít nói, rất khả ái luôn, không ai có thể tìm được cớ để trách nàng, lúc nào cũng im lặng theo sau Tịnh Vân, luôn giúp Tịnh Vân giải quyết nhiều vấn đề. Nhưng chẳng bao giờ thèm lấy đó đề cao bản thân.

Một cô gái hết sức thánh thiện, lấy được một người như vậy đúng phải tu vài chục kiếp chứ chín kiếp không bõ.

~ Đồ vô tâm bại hoại cầm thú không bằng!

Tịnh Vân trợn tròn đồng nhãn nhìn Thiên Long ngấu nghiến, vậy mà bỏ rơi nàng mất tiêu, đi không thèm nhắc gì luôn, làm nàng chơi đổ hết mồ hôi, xong muốn về nghỉ xíu lại còn phải đi tìm Phụ Thân, thật bất công.

Tịnh Vân leo lên giường Thiên Long đang tu luyện, nàng gối đầu lên đùi Thiên Long trực tiếp đi ngủ, chơi mệt nhắm mắt một cái là thiếp đi luôn, dễ ăn dễ ngủ dễ chơi, mặt hàng này nuôi rất dễ luôn này.

….

Chuyện nào có bình yên như thế, Tịnh Vân vừa chợp mắt một cái, thần thức của nàng đã bị hút vào không gian dây chuyền, bên trong này Tịnh Vân được đưa đến một không gian bình lưu bằng phẳng.

Đối diện Tịnh Vân là một bóng lưng hư ảnh trường bào kim sắc lấp lánh, vạn yêu trong không gian cũng nằm rạp xuống đất phục tùng, không gian im lặng đến đáng sợ

~ Mẫu…. Mẫu…. Mẫu…. Thân….

Nhìn thấy bóng lưng Tịnh Vân lắp bắp không thành tiếng, nàng vô cùng hoang mang luôn, tại sao? Tại sao Mẫu Thân lại biết nàng ở đây rồi? Không phải mẫu thân đang ở nơi của Cô Cô Thánh Mẫu, mỗi lần mẫu thân đến đó chơi cũng mất năm hay mười năm mới về a, ở nhà nàng đã mua chuộc hết các thúc các bá rồi, sẽ không ai dám mà báo tin cho mẫu hậu đâu.

~ Sao nào? Không nhận ra mẫu hậu nữa rồi à? Lại dám bỏ nhà đi chơi, đúng là làm nở mày nở mặt ta mà, không lẽ ta không dạy dỗ được con!

Yêu Hậu quay lưng về sau, ánh mắt vưu vật nhướng mày, khí chất cao ngạo lạnh lùng, ưu nhã phất tay tạo ra một bảo tọa, nhẹ nhàng ngồi xuống hung thần nhìn Tịnh Vân, làm con bé sợ muốn hồn phiêu phách tán.

~ Mẫu…. Mẫu Hậu…. Con là bị…. Bị… à mà sao Mẫu Hậu lại biết con ở đây?

Tịnh Vân rón rén đi lại nhẹ nhàng ngồi cạnh mẫu hậu nàng, ôm một cánh tay mẫu hậu úp mặt vào không dám ngẩng lên, sợ đối nhãn với mẫu hậu nàng chắc nàng ngỏm mất.

~ Biết sợ luôn hả?

~ Sợ… sợ…. Là gì cơ? Con…. Con….hơi sợ thôi!

Tịnh Vân lắp bắp không thành tiếng, nói nhỏ như muỗi kêu, Thiên Long mà nhìn thấy nhất định phải nể ba vạn tám ngàn dặm, không ngờ Tịnh Vân lại sợ mẫu thân nàng như thế, vậy mà ra đường vẫn cằm cao hơn mắt không thèm coi ai ra gì..

~ Ta cảm nhận huyết mạch tên hỗn đản kia bão hòa với huyết khí ta để trong Không gian này, cả chiều nay ta đi theo con, có vẻ con thân với tên hỗn đản kia quá ha…

Từ khi có giọt huyết dịch Thiên Long vào không gian của Tịnh Vân, Yêu Hậu đã biết con gái cưng của nàng đang theo ai, phóng một đạo thần thức đi theo cả buổi chiều, thấy Thiên Long cưng Tịnh Vân còn muốn hơn nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ là nhiều, tính ra Thiên Long gặp Tịnh Vân là lần thứ hai, kiếp trước đã gặp rồi.

~ Oa…. Nhìn ánh mắt Mẫu Hậu như thế, hình như là không có một tia giận dỗi nào luôn, chỉ có luyến tiếc và mong chờ, vậy là không phải năm xưa Phụ Thân bỏ rơi hai chúng ta ư?

Tịnh Vân vô cùng kinh ngạc, mẫu thân không phải trước đây luôn lẩm bẩm mắng phụ thân bại hoại các kiểu, bây giờ nhìn biểu cảm đó hình như không phải phụ thân bỏ đi đâu a, nhất định là còn nguyên do khác.

~ Ta có nói hắn bỏ chúng ta đâu, đồ điên….

Yêu Hậu khinh bỉ nhìn con gái nàng, cứ thấy ta mắng hắn thì là hắn bỏ ta à, hâm vừa thôi.

~ A…. Mẫu Hậu….

Tịnh Vân bị mắng ngại quá úp mặt vào ngực mẫu hậu nàng, đường đường Yêu Hậu một vị diện lại đi mắng con gái mình như tát nước, làm cô bé ngại ngùng đỏ mặt không dám nói câu thứ hai.

Thiên Long không làm sao được, như vầy sao dám ăn, hắn đành dẫn mọi người đến một cái bàn trống, bày ra lương khô ăn tạm, ba vò rượu bật nắp uống rượu ăn bánh bao, cũng được chứ đâu phải đùa.

Mọi người ngồi nơi trung tâm, có hẳn một đoàn Yêu Tinh Hồ Ly hóa hình khá thuận mắt, bọn họ chắc là vũ đoàn múa, xác thực đám hồ ly có một mị lực rất mạnh, nó không đẹp lắm, nhưng điệu múa thì mê mẩn, không khác một cái máy thôi miên, bánh cuốn kinh khủng. Cộng thêm với Thiên Long đã ngà ngà say, cả ba thanh niên đồng từ mờ đi trông thấy!

~ Này này này ….

Tịnh Vân nhìn là biết đám hồ ly tinh này dùng mị lực thần thức câu dẫn nam nhân,
càng không thể chấp nhận được là phụ thân hắn cũng bị câu hồn luôn.

Thiên Long và hai huynh đệ được Tịnh Vân dùng chân khí cường thế đánh thức, mọi người hoàn toàn sợ hãi với đám vũ đoàn hồ ly, kiểu không thể tin được, phải biết rằng tinh thần linh hồn của Thiên Long đã rất cao rồi, vậy mà cũng bị câu dẫn, sợ hãi ra mặt. 

~ Tịnh Vân không bị thôi miên à?

Thiên Long quay qua hỏi cô bé, đến hắn còn bị vậy tại sao Tịnh Vân không bị?

~ tuổi tôm! 

Tịnh Vân khinh bỉ bĩu mỗi, dụ được nam nhân thôi, nữ nhân sao dụ nổi, trừ cái bọn ái nam ái nữ ra, tuổi gì hồ ly có thể dụ được nữ nhân. 

Tịnh Vân cùng Tiểu Bạch đi chơi một vòng, họ thì chả sợ gì, chắc là nhìn quen rồi, thoải mái đi vui chơi luôn, Thiên Long và hai huynh đệ ngồi uống rượu nhâm nhi chém gió, Thiên Long thì đề phòng cao độ hơn với đám vũ kỹ hồ ly, bọn này hoàn toàn không bình thường. 

May sao nơi đây con người cũng không ít, nơi quảng trường Thiên Long ngồi uống rượu đếm cũng được cả vài ba trăm người, đa số tu sĩ đơn độc hay kiếm khách, có phần nhiều là các dong binh đoàn.

Uống đến lúc khá say rồi. Thiên Long khoác vai hai hai huynh đệ đi tìm khách điếm nghỉ ngơi, nói là chợ đêm, không phải chỉ hoạt động về đêm, ban ngày cũng hoạt động bình thường thôi, chỉ là tối đến nhộn nhịp hơn ngày, ngày cày chơi đêm.

Tìm được khách điếm Thiên Long thuê một phòng tổng thống, được tiểu nhị là một con Chu Lang hóa Tinh dẫn đường. Đưa bọn họ đến một trang viên, trang viên có đầy đủ phòng khách phòng ngủ nhà bếp hồ bơi đầm sen, phong cảnh tuyệt vời.

Hai huynh đệ Phá Bá Phá Chấp chưa muốn ngủ, họ mỗi người một phòng tu luyện, Thiên Long cũng một phòng để tu luyện, ba người ba gian khác nhau, nếu ở cùng một gian Cửu Linh Khí đổ về không đều, người hấp thụ được ít người hấp thụ được nhiều không ổn mấy cho lắm, cứ mỗi người một gian cho thoải mái 

Tính ra tu luyện cũng tức là đang ngủ rồi, Thiên Long cả năm không cần ngủ, bởi hắn tu luyện là ngồi im bất động, đã giúp cơ thể nghỉ ngơi rồi. Khéo Thiên Long có thể nói ngủ nhiều hơn cả mèo ngủ nướng ấy.

Phành….

Đột nhiên cửa bung ra muốn bay cả cửa, bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, Tịnh Vân đi chơi mệt về tìm Thiên Long, ai biết Thiên Long bỏ đi lúc nào không hay, nàng đã có huyết mạch Long huyết của Thiên Long, tìm vị trí Thiên Long đến tận giường còn được.

Vù vù vù ….

Bên ngoài Tiểu Bạch múa kiếm tu luyện, Tiểu Bạch là cô gái hiền mà ít nói, rất khả ái luôn, không ai có thể tìm được cớ để trách nàng, lúc nào cũng im lặng theo sau Tịnh Vân, luôn giúp Tịnh Vân giải quyết nhiều vấn đề. Nhưng chẳng bao giờ thèm lấy đó đề cao bản thân. 

Một cô gái hết sức thánh thiện, lấy được một người như vậy đúng phải tu vài chục kiếp chứ chín kiếp không bõ.

~ Đồ vô tâm bại hoại cầm thú không bằng!

Tịnh Vân trợn tròn đồng nhãn nhìn Thiên Long ngấu nghiến, vậy mà bỏ rơi nàng mất tiêu, đi không thèm nhắc gì luôn, làm nàng chơi đổ hết mồ hôi, xong muốn về nghỉ xíu lại còn phải đi tìm Phụ Thân, thật bất công.

Tịnh Vân leo lên giường Thiên Long đang tu luyện, nàng gối đầu lên đùi Thiên Long trực tiếp đi ngủ, chơi mệt nhắm mắt một cái là thiếp đi luôn, dễ ăn dễ ngủ dễ chơi, mặt hàng này nuôi rất dễ luôn này.

….

Chuyện nào có bình yên như thế, Tịnh Vân vừa chợp mắt một cái, thần thức của nàng đã bị hút vào không gian dây chuyền, bên trong này Tịnh Vân được đưa đến một không gian bình lưu bằng phẳng. 

Đối diện Tịnh Vân là một bóng lưng hư ảnh trường bào kim sắc lấp lánh, vạn yêu trong không gian cũng nằm rạp xuống đất phục tùng, không gian im lặng đến đáng sợ 

~ Mẫu…. Mẫu…. Mẫu…. Thân….

Nhìn thấy bóng lưng Tịnh Vân lắp bắp không thành tiếng, nàng vô cùng hoang mang luôn, tại sao? Tại sao Mẫu Thân lại biết nàng ở đây rồi? Không phải mẫu thân đang ở nơi của Cô Cô Thánh Mẫu, mỗi lần mẫu thân đến đó chơi cũng mất năm hay mười năm mới về a, ở nhà nàng đã mua chuộc hết các thúc các bá rồi, sẽ không ai dám mà báo tin cho mẫu hậu đâu.

~ Sao nào? Không nhận ra mẫu hậu nữa rồi à? Lại dám bỏ nhà đi chơi, đúng là làm nở mày nở mặt ta mà, không lẽ ta không dạy dỗ được con!

Yêu Hậu quay lưng về sau, ánh mắt vưu vật nhướng mày, khí chất cao ngạo lạnh lùng, ưu nhã phất tay tạo ra một bảo tọa, nhẹ nhàng ngồi xuống hung thần nhìn Tịnh Vân, làm con bé sợ muốn hồn phiêu phách tán.

~ Mẫu…. Mẫu Hậu…. Con là bị…. Bị… à mà sao Mẫu Hậu lại biết con ở đây?

Tịnh Vân rón rén đi lại nhẹ nhàng ngồi cạnh mẫu hậu nàng, ôm một cánh tay mẫu hậu úp mặt vào không dám ngẩng lên, sợ đối nhãn với mẫu hậu nàng chắc nàng ngỏm mất.

~ Biết sợ luôn hả?

~ Sợ… sợ…. Là gì cơ? Con…. Con….hơi sợ thôi!

Tịnh Vân lắp bắp không thành tiếng, nói nhỏ như muỗi kêu, Thiên Long mà nhìn thấy nhất định phải nể ba vạn tám ngàn dặm, không ngờ Tịnh Vân lại sợ mẫu thân nàng như thế, vậy mà ra đường vẫn cằm cao hơn mắt không thèm coi ai ra gì..

~ Ta cảm nhận huyết mạch tên hỗn đản kia bão hòa với huyết khí ta để trong Không gian này, cả chiều nay ta đi theo con, có vẻ con thân với tên hỗn đản kia quá ha…

Từ khi có giọt huyết dịch Thiên Long vào không gian của Tịnh Vân, Yêu Hậu đã biết con gái cưng của nàng đang theo ai, phóng một đạo thần thức đi theo cả buổi chiều, thấy Thiên Long cưng Tịnh Vân còn muốn hơn nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ là nhiều, tính ra Thiên Long gặp Tịnh Vân là lần thứ hai, kiếp trước đã gặp rồi.

~ Oa…. Nhìn ánh mắt Mẫu Hậu như thế, hình như là không có một tia giận dỗi nào luôn, chỉ có luyến tiếc và mong chờ, vậy là không phải năm xưa Phụ Thân bỏ rơi hai chúng ta ư?

Tịnh Vân vô cùng kinh ngạc, mẫu thân không phải trước đây luôn lẩm bẩm mắng phụ thân bại hoại các kiểu, bây giờ nhìn biểu cảm đó hình như không phải phụ thân bỏ đi đâu a, nhất định là còn nguyên do khác.

~ Ta có nói hắn bỏ chúng ta đâu, đồ điên….

Yêu Hậu khinh bỉ nhìn con gái nàng, cứ thấy ta mắng hắn thì là hắn bỏ ta à, hâm vừa thôi.

~ A…. Mẫu Hậu….Tịnh Vân bị mắng ngại quá úp mặt vào ngực mẫu hậu nàng, đường đường Yêu Hậu một vị diện lại đi mắng con gái mình như tát nước, làm cô bé ngại ngùng đỏ mặt không dám nói câu thứ hai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện