Nghe Đông Phương Thanh Thương đơn giản nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy, Hoa Lan nhỏ cảm thấy gai ốc sau cổ dựng hết lên. Nàng không nghĩ cũng biết, giây phút này dại ma đầu nhất định đang thầm nghĩ cách hành hạ nàng.
Thiên Ẩn lang quân nhìn Hoa Lan nhỏ rồi lại nhìn Đông Phương Thanh Thương, hiểu ra quan hệ của họ còn phức tạp hơn những gì Hoa Lan nhỏ miêu tả nhiều lắm. Vậy là y cười cười với hắn, “Huynh là bằng hữu của A Lan, núi Thiên Ẩn ta tất nhiên phải quan tâm chăm sóc.”
Chưa dứt lởi, bóng đen sau lưng y lại phát ra động tĩnh kháng nghị, nhưng không ngoài dự tính lại bị Thiên Ẩn lang quân phớt lờ.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy bóng đen này dường như lúc nào cũng phản đối quyết định của Thiên Ẩn lang quân. Cho dù là lúc y đưa nàng về đảo, hay là lúc đưa nàng tới phòng ngầm chứa bảo vật. Có lẽ bóng đen cũng luôn đề phòng phản đối khi nghe Đông Phương Thanh Thương và Thiên Ẩn lang quân đang đối thoại với nhau, nhưng không lần nào cũng bị Thiên Ẩn lang quân trấn áp phớt lờ…
Nghĩ cũng tội nghiệp thật…
Ánh mắt Hoa Lan nhỏ vượt qua vai Thiên Ẩn lang quân quan sát bóng đen sau lưng, nhưng dưới lớp vải đen che chắn, Hoa Lan nhỏ không nhìn thấy được gì. Nàng bĩu môi, đang định quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trong lớp vải đen có một đôi mắt màu đỏ quay sang nhìn nàng.
Hoa Lan nhỏ sợ đến cứng cổ, vừa chớp mắt thì không thấy đôi mắt trên mặt bóng đen kia đâu nữa.
Là… ảo giác sao?
Nàng ngơ ngác nhìn sang bên khác, nghe thấy Thiên Ẩn lang quân bên cạnh tiếp lời Đông Phương Thanh Thương: “Tức nhưỡng đúng là vật của núi Thiên Ẩn ta, có điều không biết tại sao huynh đài lại đặc biệt tới lấy Tức nhưỡng? Theo ta biết, đối với người của Ma giới, Tức nhưỡng không hề có chút tác dụng nào.”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng, liếc nhìn Hoa Lan nhỏ, “Để chế tạo một cơ thể.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy mắt lập tức sáng lên, nàng ngẩng đầu lên vừa khéo đối diện với ánh mắt Đông Phương Thanh Thương đang nhìn mình. Tim Hoa Lan nhỏ như bị vật gì đó va phải, giống như có một luồng khí nóng ùa vào tim nàng, khiến cơ thể vẫn luôn lạnh lẽo từ nãy đến giờ lại phát nóng lên.
Đại… đại ma đầu muốn chế tạo một cơ thể khác cho nàng sao?
Bởi thế nên hắn không ngại gian khổ vạn dặm tìm tới núi Thiên Ẩn, xông vào Mê trận chỉ để chế tạo cho nàng một cơ thể thôi sao? Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình không thể nào bình tĩnh lại được, nhưng trong lúc kích động, nàng vẫn không nén được cảm giác chuyện này có khúc mắc.
Nếu Đông Phương Thanh Thương vì chế tạo cơ thể cho nàng mới tới núi Thiên Ẩn, vậy sau khi có được tin tức núi Thiên Ẩn sao không đưa nàng theo luôn?
Hắn không sợ đến lúc chế tạo được cơ thể mới cho nàng, quay lại đã không tìm được hồn phách nàng ư?
Hay phải nói cơ thể mà hắn định chế tạo vốn không dành cho nàng?
Hoa Lan nhỏ càng nghĩ càng thấy lòng lạnh đi, hơi ấm vừa xông lên ban nãy dần dần nguội lạnh. Nàng lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương, hắn chế tạo cơ thể không cho nàng thì cho ai đây chứ?
“Ồ?” Thiên Ẩn lang quân giống như hiểu ý Hoa Lan nhỏ, lên tiếng hỏi thay nàng, “Vì chế tạo cơ thể cho A Lan sao?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng, Hoa Lan nhỏ bỗng căng thẳng nhìn hắn. Một thoáng sau, khóe môi hắn cong lên, cười đáp: “Không thì còn ai nữa?”
Hoa Lan nhỏ nghe được đáp án thì sửng sốt nhìn Đông Phương Thanh Thương lâu thật lâu. Nàng không hình dung được tâm trạng mình lúc này, nhưng nàng cảm giác được má mình nong nóng, ngay cả cơ thể hiện giờ vốn không có trái tim cũng nong nóng.
Đại ma đầu đối với nàng… tốt quá…
Thiên Ẩn lang quân cũng ôn hòa cong mắt, nhìn Đông Phương Thanh Thương cười, “Xem ra huynh đài không phải là kẻ phụ bạc như A Lan nói. Nhưng tiếc là phải khiến huynh đài thất vọng.” Y ra hiệu cho người áo đen đốt đèn lồng đi trước còn mình thì ẵm Hoa Lan nhỏ theo sau, xem ra định đưa họ ra khỏi Mê trận.
“Cơ thể của A Lan do ta lấy Tức nhưỡng bổ trợ cho đất sét nặn thành cơ thể. Nhưng tiếc rằng cho dù là vậy, cơ thể này cũng không quá ba ngày là dần dần cứng lại, không thể hoạt động được nữa. Nguyện vọng muốn lấy Tức nhưỡng nặn cơ thể của huynh đài e là không thể thực hiện.”
“Đất sét là vật chết, cơ thể nặn thành sau mấy ngày cũng sẽ tự nhiên đông cứng.” Đông Phương Thanh Thương hờ hững nói, “Cơ thể toàn bộ bằng Tức nhưỡng thì được.”
Bước chân Thiên Ẩn lang quân khựng lại, ngọn lửa trong chiếc đèn lồng phía trước in bóng trong đôi mắt y, “Huynh đài có điều không biết, Tức nhưỡng là vật không ngừng sinh trưởng, nếu không bỏ thêm đất sét, hình dạng sẽ biến đổi, vốn không thể nào nặn thành hình người. Cho dù nhập hồn phách vào cũng không thể khiến nó sinh tứ chi mặt mũi, nó vẫn chỉ là bùn đất mà thôi.”
Đông Phương Thanh Thương liếc nhìn Thiên Ẩn lang quân, vẻ mặt cao ngạo, “Ta tự sẽ có cách khiến nó thành hình người, chỉ cần ngươi đưa Tức nhưỡng cho ta là được.”
Bóng đen dẫn đường phía trước dừng bước, quát lên: “Ngông cuồng!”
Đông Phương Thanh Thương chỉ cười, không buồn để ý, giống như nghe một lời khen.
Thiên Ẩn lang quân quan sát hắn hồi lâu rồi nói: “Số lượng Tức nhưỡng có hạn, cho dù dùng toàn bộ cũng chỉ đủ chế tạo một cơ thể. Nếu chế tạo cơ thể không thành, sau này e là A Lan phải ở trong bình Nạp hồn. Huynh đài, huynh có hoàn toàn chắc chắn không?”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy lòng cũng căng thẳng, vội chớp mắt nhìn Ma Tôn đại nhân.
Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, “Chế tạo một cơ thể thôi mà, lẽ nào lại thất bại được sao?”
Cũng phải, so với những chuyện
khác Ma Tôn làm, chế tạo một cơ thể nghe ra dường như rất đơn giản, huống hồ hắn vốn dĩ có thuật chỉ vật thành người. Giống như lúc trước ở Ma giới, nàng cùng Đông Phương Thanh Thương… dùng một cơ thể tắm rửa, hắn tùy tiện hất một giọt nước là có thể tạo ra hai hình người. Tuy người đó không sống được bao lâu, nhưng có pháp thuật của hắn, thêm vào vật thần kỳ như Tức nhưỡng, chế tạo con người chắc cũng rất dễ dàng…
Vì hắn là Ma Tôn mà.
Nhưng khoan đã…
Hoa Lan nhỏ bỗng phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ…
Ma Tôn hắn… chẳng phải hiện giờ không có pháp lực sao?
Chẳng mấy chốc cuối cùng cũng bước ra khỏi Mê trận giam giữ nàng và Đông Phương Thanh Thương.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu xuống, Hoa Lan nhỏ cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại, thở phào một hơi.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện đây là nơi lúc đầu Thiên Ẩn lang quân đưa nàng đi thuyền lên đảo, sau lưng nàng chính là núi Thiên Ẩn, phía trước chính là bãi cát trắng và biển cả mênh mông.
Thì ra thời gian qua nàng và Đông Phương Thanh Thương đều quanh quẩn trong Mê trận trên núi…
Thiên Ẩn lang quân đưa Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương đến một sân viện. Y sắp xếp phòng cho Đông Phương Thanh Thương, sau đó cho người quét dọn, trong thời gian này để hắn tới phòng Hoa Lan nhỏ ngồi chờ.
Y đặt “cơ thể” của Hoa Lan nhỏ lên bàn, xoa đầu nàng, an ủi nàng một hồi: “Bây giờ ta sẽ đi sai người chế tạo cơ thể mới cho nàng, cố gắng đưa đến cho nàng tối nay.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt, “Không phải số lượng Tức nhưỡng có hạn sao…”
“Cơ thể dùng đất sét nặn thành không tốn nhiều Tức nhưỡng đâu.” Thiên Ẩn lang quân cười nói, “Huống chi xưa nay ta không để tất cả Tức nhưỡng chung một chỗ mà phân bố khắp nơi trên đảo, tìm lại tất cả Tức nhưỡng có lẽ phải mất hai ba ngày, mấy hôm nay A Lan vẫn phải cần một cơ thể mới. Nàng yên tâm, ta tự có tính toán.”
Thiên Ẩn lang quân lại xoa đầu Hoa Lan nhỏ rồi mới rời đi.
Hoa Lan nhỏ ngoẹo đầu nhìn Ma Tôn đại nhân đang ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, hỏi hắn: “Thiên Ẩn lang quân rất dịu dàng đúng không?”
“Dịu dàng?” Ma Tôn đại nhân nhấp trà, “Ngươi nói vậy thì là vậy.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt nhìn vẻ mặt hắn, “Là ý gì?”
Đông Phương Thanh Thương liếc nhìn chế giễu Hoa Lan nhỏ, sau đó đưa mắt ra ngoài cửa sổ, “Đá Âm dương, Thượng trì thủy, ở đây khắp nơi đều là bảo vật, nhưng khí tức của bảo vật nào cũng đều quái dị.”
“Khí tức…”
“Tuy ngươi nhận biết được những bảo vật này, nhưng chỉ biết hình dạng chứ không biết trái tim, chủ nhân trong truyền thuyết của ngươi thật uổng công đã dạy ngươi.”
Hoa Lan nhỏ theo ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn ra ngoài, trông thấy những kỳ hoa dị thảo kia đang nở rộ dưới ánh nắng, lòng nàng bỗng có cảm giác kỳ quái, “Đại ma đầu, trái tim mà ngươi nói … là cái gì?”
Ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng trên mặt Hoa Lan nhỏ, “Cái bóng.”
“Cái bóng?”
“Cái bóng không thuộc về chúng.”
Được Ma Tôn đại nhân nhắc nhở, Hoa Lan nhỏ đưa mắt nhìn ra xa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, bóng của một loài hoa màu hồng đang bò trên tường viện bỗng cử động một cách quái dị, tuy độ cong rất nhỏ, nhưng nó thật sự đã cử động, hơn nữa lúc này không có gió cũng không có người, đóa hoa cũng không động đậy.
Cái bóng … tự mình cử động …
Hoa Lan nhỏ cảm thấy toàn thân lạnh toát, “Đại… đại ma đầu… đó là cái gì?”
Đông Phương Thanh Thương vẫn nhàn nhã uống trà, “Chắc là bảo vật mà Thiên Ẩn lang quân dịu dàng của ngươi nói đó.”
Hoa Lan nhỏ bỗng nhớ lại những lời Thiên Ẩn lang quân nói với mình lúc ngồi trong sân viện ăn bánh. Sau đó nàng cảm thấy mặt mình tái đi. “Đại ma đầu ơi… làm sao đây?”
“Yên lặng quan sát.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Cho dù y giữ chúng ta lại có mục đích gì, chỉ cần y lấy Tức nhưỡng ra, những chuyện khác không cần phải sợ.”
“Không…” Hoa Lan nhỏ cảm thấy miệng mình đang run. “Ta nói trước đó Thiên Ẩn lang quân nói với ta, ta cũng là bảo vật… Ngươi nói hắn có ý gì?”
Ma Tôn đại nhân nhướng mày nhìn Hoa Lan nhỏ. “Ồ? Bảo vật à?”
Hoa Lan nhỏ sợ hãi trừng mắt vô tội cầu cứu hắn.
Hắn buông ly trà trong tay, cười đầy hứng thú, “Chả trách lại đối với ngươi tốt như vậy. Khiến ta thật hiếu kỳ…” Hắn nheo mắt, “Rốt cuộc ngươi là bảo vật gì?”
Hoa Lan nhỏ nhìn nụ cười trên khóe môi người trước mặt mình lúc này, nàng bỗng cảm thấy có lẽ mình không nên cho hắn biết những lời của Thiên Ẩn lang quân nói.
Vì nếu Thiên Ẩn lang quân là một con sói dữ, vậy trước mắt nàng…
Có lẽ chính là yêu thú thượng cổ cực kỳ hung ác…
HẾT TẬP 1