Lúc chiều tối, Thiên Ẩn lang quân đưa tới cho Hoa Lan nhỏ một cơ thể mới.
Nhưng từ khi được Đông Phương Thanh Thương cho biết điểm kỳ quái của núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ không thể nào dùng biểu hiện bình thường để đối diện với nụ cười ôn hòa của y nữa.
Nàng nhìn cơ thể đất sét Thiên Ẩn lang quân đưa tới một hồi lâu rồi vòng vèo hỏi: “Tóc cũng dùng đất sét nặn thành sao?”
Thiên Ẩn lang quân cười dịu dàng đáp: “Phải, tốn không ít công phu.”
“Cơ thể tinh xảo như vậy, chắc không dễ gì mới làm được nhỉ, nhưng mà người của Lang quân làm cũng nhanh quá...”
“Vì trước đó đã có hình người nặn sẵn, chỉ cần sửa đổi chi tiết một chút là được.”
Câu trả lời thẳng thắn của Thiên Ẩn lang quân khiến Hoa Lan nhỏ không phản ứng lại được, nàng sửng sốt nhìn y. “Trước đó đã có hình người? Trước đó ngài nặn những hình người đất sét này làm gì? Lẽ nào...” Hoa Lan nhỏ nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình. “Ngài còn hồn phách khác định bỏ vào trong đó sao?”
Hỏi xong câu này, Hoa Lan nhỏ lạnh người.
Nếu thật đúng như nàng đoán, há chẳng phải trên đảo này có hồn ma trôi giạt ở thế gian sao? Đó chẳng phải là... ma sao...
Thiên Ẩn lang quân nghe vậy thoáng im lặng, chốc sau cười nói: “Ta làm gì có hồn phách khác để bỏ vào. A Lan cả nghĩ rồi.” Y khựng lại rồi nói tiếp: “A Lan có thích cơ thể này không? Hay là trước khi Đông Phương huynh nặn xong cơ thể, nàng hãy ở tạm trong bình nạp hồn đi?”
Đông Phương là tên Hoa Lan nhỏ cho Thiên Ẩn lang quân biết, nàng không dám nói tên đầy đủ của Đông Phương Thanh Thương. Cho dù người của nhân giới rất ít ai biết tên họ Ma Tôn, nhưng Hoa Lan nhỏ vẫn cẩn thận.
Nàng nghe Thiên Ẩn lang quân nói vậy, lập tức lắc đầu.
Bình Nạp hồn vừa tối vừa nhỏ, ánh sáng cũng thấy bao nhiêu, Hoa Lan nhỏ không muốn vào đó chút nào. Hơn nữa ở trong bình Nạp hồn, nói không chừng ngày ngày còn bị Thiên Ẩn lang quân xách đi, nàng muốn âm mưu bí mật gì đó với đại ma đầu cũng không được.
So với Thiên Ẩn lang quân, dù sao Hoa Lan nhỏ cũng tin Đông Phương Thanh Thương hơn một chút.
So sánh đôi đường, Hoa Lan nhỏ vội nói: “Không không, cơ thể này tốt lắm, đẹp hơn cơ thể ta dùng hiện giờ nhiều.” Nói xong nàng chui vào cơ thể mới như một làn khói.
Lúc hồn phách Hoa Lan nhỏ chui vào cơ thể đất sét, đất sét trắng xám cứng đờ bắt đầu dần dần mềm ra, da có cảm giác mịn màng, mắt dần dần trở nên có thần, khí tức bắt đầu đều đặn lưu chuyển trên mũi nàng, sau đó ngón tay nặn từ đất sét cử động.
Hoa Lan nhỏ há miệng: “Phù... có tay có chân vẫn tiện hơn.”
Thiên Ẩn lang quân chứng kiến cả quá trình, cười nhẹ. “Đương nhiên rồi.” Trong đôi mắt nheo lại của y chuyển động những cảm xúc kỳ lạ.
Lúc Hoa Lan nhỏ đang tập trung thích ứng với cơ thể mới, Thiên Ẩn lang quân bên cạnh hờ hững hỏi: “Hiện giờ Đông Phương huynh đi đầu rồi?”
“Trước đó hắn nói ra ngoài đi dạo.” Hoa Lan nhỏ cong cánh tay bóp bóp quyền, bỗng như hiểu ra, đảo mắt đáp: “Ngài yên tâm, hắn không phải là người tham lam bảo vật tiền tài, không lấy bảo vật của ngài... đâu...” Trán Hoa Lan nhỏ toát mồ hôi, vì nàng cũng không chắc đại ma đầu có làm những chuyện kỳ quái không.
Ai kêu hắn là đại ma đầu chứ, hành vi cử chỉ chẳng có chút nguyên tắc nào...
Thiên Ẩn lang quân bật cười: “Với khí độ của Đông Phương huynh, đương nhiên không cần lo hắn dòm ngó bảo vật núi Thiên Ẩn ta. Nhưng mà...”Ánh mắt Thiên Ẩn lang quân nóng bỏng nhìn Hoa Lan nhỏ: “Ta lại hiếu kỳ, nàng là Lan hoa tiên linh, tại sao lại đi chung với người của Ma giới?”
Hoa Lan nhỏ chầm chậm suy nghĩ rồi thở dài: “Lúc ban đầu ta bị hắn chiếm cơ thể...”
“...”
Cho dù thản nhiên như Thiên Ẩn lang quân, lúc nghe thấy câu này cũng không khỏi sửng sốt.
Hoa Lan nhỏ thấy vẻ mặt y, nghỉ lại ý câu mình vừa nói, sau đó vội vã xua tay: “Không phải, ngài hiểu lầm rồi, không phải như ngài nghĩ đâu. Quan hệ giữa ta với Đông Phương... thật ra rất đơn thuần.”
Tuy Hoa Lan nhỏ nói đơn thuần, nhưng dáng vẻ nàng rất mơ hồ không rõ, Thiên Ẩn lang quân bất giác cười: “Theo ý của A Lan, nàng và Đông Phương huynh không phải là quan hệ giữa bạc tình lang và cô nương si tình.”
“Hả?” Hoa Lan nhỏ ngây người, tim bỗng đập nhanh một nhịp: “À... Chuyện đó à... Chuyện đó ta nói chơi thôi. Ta và hắn... so với quan hệ đó, bọn ta giống kẻ thù hơn.”
“Nếu vậy... Ta có thể yên tâm rồi.”
“Cái gì?”
Thiên Ẩn lang quân cúi người, dịu dàng nhẹ giọng thì thầm bên tai Hoa Lan nhỏ, thổi lay tóc mai của nàng: “Nếu vậy ta vẫn có cơ hội giữ nàng bên cạnh, giống như những bảo vật kia.”
Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn Thiên Ẩn lang quân.
Lời y... có ý gì...
“Ta là... bảo vật sao?” Giọng nàng run rẩy.
“Đúng vậy.”
“Bảo vật gì...”
“Có lẽ là bảo vật có thể đạt thành ước nguyện của ta.” Thiên Ẩn lang quân xoa đầu Hoa Lan nhỏ: “Tối nay ngủ sớm đi, thời gian rồi ở trong Mê trận nhất định khiến nàng sợ hãi lắm.”
Hiện giờ nàng mới thật sự sợ hãi đó...
Nàng không tài nào ngủ được, sau khi Thiên Ẩn lang quân rời khỏi phòng mình, Hoa Lan nhỏ vội vã chạy đi tìm Đông Phương Thanh Thương. Nhưng đến sân viện của hắn, Hoa Lan nhỏ mới phát hiện lúc này hắn vẫn chưa về, nàng đành khoanh tay đứng nhìn ở cửa.
Cứ chờ, chờ mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào chả hay.
Lúc Đông Phương Thanh Thương một mình quay về trong đêm thì thấy cảnh tượng Hoa Lan nhỏ đang tựa đầu ngủ ở cửa.
Hắn đi tới bên cạnh nàng, Hoa Lan nhỏ không hề phát giác, vừa há miệng chóp chép vừa ngủ, tựa như trong mơ ăn được thứ gì rất ngon. Đông Phương Thanh Thương dừng bên cạnh nàng một lúc vẫn không thấy Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, hắn đẩy mạnh cửa vào phòng.
Hoa Lan nhỏ đang dựa cửa ngủ liền ngửa đầu về phía sau, ngã thẳng vào trong phòng.
“Ối!” Nàng kêu đau oai oải, ôm đầu tỉnh lại.
Hoa Lan nhỏ ngồi dậy xoa xoa đầu, ngoẹo cổ nhìn vào trong phòng, Đông Phương Thanh Thương đã ngồi bên bàn rót ly trà lạnh bắt đầu uống. Nàng nổi giận chất vấn: “Ngươi không đánh thức ta rồi mở cửa được sao?”
“Tính phòng bị quá thấp, còn trách ai được?”
Biết rõ tính tình Ma Tôn đại nhân, Hoa Lan nhỏ ôm đầu lầm bầm mấy câu nhưng không thật sự giận hắn. Nàng nhìn ra ngoài cửa, chui vào trong phòng đóng chặt cửa lại.
“Đại ma đầu, bên ngoài có người không?”
Đại ma đầu bèn uống một hớp trà, thờ ơ trả lời: “Không.”
Có lời đáp này, Hoa Lan nhỏ mới vội vã tới ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt sầu khổ nói: “Đại ma đầu, không hay rồi, Thiên Ẩn lang quân kia thật sự định giữ ta lại! Giống như những bảo vật khác của y. Y nói ta có thể giúp y đạt thành ước nguyện gì đó.”
Đông Phương Thanh Thương ngẩng đầu nhìn Hoa Lan nhỏ nhưng không vội bày tỏ ý kiến mà tiếp tục nghe nàng kể lể: “Nếu ta thật sự là bảo vật gì đó, tại sao ta không biết? Cho dù ta không biết, trước đây chủ nhân ta cũng phải biết chứ, nhưng chủ nhân không hề đối xử với ta như bảo vật. Cho dù chủ nhân ta cũng không biết, đại ma đầu này, ngay cả ngươi cũng không nhìn ra sao?”
Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Vội cái gì, y giữ ngươi lại tất có chỗ dùng, lúc dùng ngươi thì ngươi chẳng biết rồi sao?”
“Làm sao được! Chờ đến lúc đó ta nhất định chết rất khó coi.” Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ rồi lại nói: “Nhưng cũng kỳ lạ, nếu y thật sự muốn gây bất lợi cho chúng ta, tại sao còn bằng lòng giao Tức nhưỡng cho chúng ta chứ? Ta có một cơ thể đối với y cũng có giúp ích gì sao?”
Nghe Hoa Lan nhỏ dùng hai chữ “Chúng ta” để khái quát nàng và hắn, Đông Phương Thanh Thương đang định lên tiếng, Hoa Lan nhỏ lại ngắt lời hắn: “Cũng không sao, dù sao ngươi lấy Tức nhưỡng nặn cơ thể cho ta xong chúng ta sẽ đi ngay, mặc kệ y muốn làm gì.” Nói đến đây, Hoa Lan nhỏ khựng lại: “Đại ma đầu, ngươi sẽ đưa ta đi chứ?”
Hắn đảo mắt, thấy Hoa Lan nhỏ đang mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy được ánh nến trên bàn chiếu sáng, trông càng lung linh hơn.
Đông Phương Thanh Thương thôi không nhìn nàng nữa, lắc lắc ly trà trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu trong nước trở nên vỡ vụn, lơ đãng đáp “Ừ”.
Hoa Lan nhỏ yên lòng, cụp mắt nằm bò trên bàn lầm bầm: “Ngươi nói ước nguyện của Thiên Ẩn lang quân là gì? Rốt cuộc y muốn làm gì ta? Kể từ khi theo ngươi chạy khắp nơi, ngày càng gặp phải nhiều người và chuyện kỳ quặc, khiến đầu óc ta không xoay chuyển kịp.”
Ánh mắt hắn dừng trên bóng lá trúc được ánh trăng bên ngoài in lên cửa sổ giấy, nhìn bóng trúc lung lay, lặng thinh không nói gì.
Không lâu sau, hắn bỗng nghe hơi thở đều đều của Hoa Lan nhỏ từ bên cạnh truyền tới, cúi đầu nhìn xuống thấy nàng đã ngủ thiếp đi.
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, véo mặt Hoa Lan nhỏ thẳng thừng đuổi: “Dậy đi, về phòng mình mà ngủ.”
Hoa Lan nhỏ mở mắt, tự nhiên đẩy tay hắn ra, dịch sang bên cạnh: “Không, về phòng ta không ngủ được.” Nghĩ tới bên ngoài đều là những chiếc bóng kỳ quái đang bò khắp nơi là Hoa Lan nhỏ lại ớn lạnh, nàng điều chỉnh tư thế,
định cứ nằm bò trên bàn mà ngủ.
“Đó là chuyện của ngươi.” Đông Phương Thanh Thương vừa nói vừa kéo cánh tay Hoa Lan nhỏ, còn chưa dùng lực đã thấy Hoa Lan nhỏ nhíu mày, vừa cầu xin vừa nũng nịu nói: “Ta đâu có giành giường của ngươi, ta ngủ ở đây.”
Nàng bổ sung thêm: “Chỗ ngươi an toàn.”
Chỗ hắn an toàn?
Đông Phương Thanh Thương có một thoáng cảm giác là chắc mình đã nghe lầm.
Hắn là Ma Tôn thế nhân tránh còn không kịp, nhưng theo lời tiểu hoa yêu này, bênh cạnh hắn lại trở thành nơi an toàn nhất.
Nhất thời Ma Tôn đại nhân không biết mình nên dùng biểu hiện gì ứng phó với tiểu hoa yêu này, nhưng lúc hắn định phớt lờ cảm giác kỳ quái trong lòng để vứt nàng ra ngoài, Hoa Lan nhỏ bỗng cọ mặt lên mu bàn tay hắn, sau đó ngủ càng ngon hơn.
Ma Tôn đại nhân vô thức bất động.
Hắn nhìn đầu Hoa Lan nhỏ một lúc lâu thật lâu, sau đó không hề khách sáo rút tay ra, quay về giường nằm xuống nhưng không đuổi nàng đi nữa.
Hoa Lan nhỏ lại bị hắn làm cho giật mình, bĩu môi lẩm bẩm càu nhàu mấy tiếng rồi lại nằm bò xuống ngủ say.
Nàng thật sự rất mệt, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng có liên quan gì tới hắn? Tại sao hắn lại nhân nhượng cho tiểu hoa yêu nhỏ nhoi này chiếm lĩnh phòng mình?
Ma Tôn thượng cổ đỉnh đỉnh đại danh vang khắp Tam giới cảm thấy đầu óc mình có bệnh gì đó không biết được.
Bóng trúc ngoài cửa sổ đang đong đưa, nhưng chỉ có bóng trúc đong đưa, không có tiếng gió thổi lá trúc kêu rào rạt.
Trong đình viện rải đầy ánh trăng, Thiên Ẩn lang quân ngửa đầu nhắm mắt đón trăng, lặng lẽ tắm mình dưới ánh trăng sáng. Sau lưng y, bóng đen đang tường thuật lại lời Hoa Lan nhỏ vừa nói với Đông Phương Thanh Thương không sót một chữ nào.
Thiên Ẩn lang quân cong môi mỉm cười: “Tiểu tiên linh tính tình vô cùng thẳng thắng.” Nghe thấy bóng đen không nói gì thêm. Thiên Ẩn lang quân mới hỏi: “Hôm nay người đó đi những chỗ nào trên đảo?”
“Chỉ đi quanh bờ biển một vòng.”
“Ồ?” Thiên Ẩn lang quân mở mắt: “Tuy trên người người này không thăm dò được chút pháp lực nào, nhưng khí tức kỳ dị, sau khi giao Tức nhưỡng cho hắn phải quan sát thêm. Hắn có bất kỳ hành vi cử chỉ nào cũng không được bỏ qua.”
“Dạ.”
“Ừ, không có chuyện gì thì lui xuống đi.”
Bóng đen ngập ngừng một lúc: “Lang quân, thật sự giao hết Tức nhưỡng cho người của Ma giới đó sao? Nếu hắn thất bại...”
“Nếu hắn thất bại, ta cũng chỉ cần ăn mặc giống như ngươi hiện giờ là được. Nhưng nếu không thử, bất luận thế nào ta cũng không cam lòng.” Y đưa tay sờ lên má, trên mặt y có một mảnh da bong ra, rơi xuống biến thành bụi đất. Y cúi đầu nhìn đất sét dưới đất: “Đi thôi, ta lại phải thay một cơ thể mới rồi.”
Ba ngày sau, Thiên Ẩn lang quân giao hết Tức nhưỡng cho Đông Phương Thanh Thương. Đông Phương Thanh Thương nói không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy, bao gồm Hoa Lan nhỏ.
Sau đó hắn đem Tức nhưỡng luôn biến đổi hình dạng ấy vào phòng, đóng cửa lại, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng đâu.
Thật ra Hoa Lan nhỏ vô cùng hiếu kỳ, ngày nào cũng chờ ngoài viện, nàng nóng lòng muốn thấy hình dáng cơ thể mới của mình, càng muốn biết Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực rốt cuộc làm thế nào để nặn Tức nhưỡng thành hình.
So với nàng, Thiên Ẩn lang quân kìm nén giỏi hơn nhiều. Y dường như không hề quan tâm Đông Phương Thanh Thương lấy Tức nhưỡng làm gì, ngày nào cũng chỉ lo mời Hoa Lan nhỏ dạo chơi trên đảo, tuy nhiên Hoa Lan nhỏ chưa nhận lời lần nào. Nàng thà mỗi ngày chờ đợi trước cửa Đông Phương Thanh Thương chứ không muốn đi đâu cả.
Chính Ngọ, Hoa Lan nhỏ áp tai vào cửa viện lắng nghe động tĩnh bên trong, bỗng nghe phát ra tiếng “ầm” thật to. Nàng giật mình, lập tức không màng gì nữa, đẩy cửa vào trong, sau đó xông vào phòng.
Trên hai chiếc bàn ghép lại trong phòng có một tượng đất phủ vải trắng, Hoa Lan nhỏ nóng lòng muốn giở tấm vải trắng lên, nhưng bên cạnh bỗng truyền tới tiếng quát ngăn cản: “Không được.”
Hoa Lan nhỏ nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy Đông Phương Thanh Thương đang gục dưới đất, mái tóc dài của hắn xõa bung, cơ thể cuộn lại, bàn tay ôm ngực, giọng nói đè nén như đang nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt.
Hoa Lan nhỏ cũng không nóng lòng nhìn tượng đất nữa, vội sang dìu hắn lên. Lúc này mới thấy mắt hắn khôi phục lại màu máu như lúc trước, móng tay cũng mọc trở lại: “Đại ma đầu, ngươi... hồi phục pháp lực rồi sao?”
“Pháp lực của bổn tọa... chưa hề biến mất.” Đông Phương Thanh Thương nói: “Chẳng qua chỉ tạm bỏ lại trong đầm nước thôi.”
Đúng rồi, trước lúc Đông Phương Thanh Thương vẫn còn bị thiên lôi đánh, hắn cũng đột nhiên đau đớn như vậy. Còn nói người của Ma giới hạ chú thuật với hắn, bắt nàng cõng hắn tới đầm nước trên núi Lộc Minh, lúc đó mới giải được chú thuật, sẽ hết đau đớn. Nhưng cũng vào lúc đó, mắt hắn biến thành màu đen, có lẽ... pháp lực của hắn bị vứt lại vào lúc đó ư?
Bây giờ hắn tìm lại pháp lực, vậy cơn đau do chú thuật mang tới cũng theo về rồi sao...
“Ngươi đau lắm sao?” Hoa Lan nhỏ hỏi: “Do chú thuật kia gây ra phải không? Có cách nào để ngươi không đau không?” Nàng vừa sốt ruột lại vừa áy náy: “Xin lỗi nhé, vì phải chế tạo cơ thể cho ta nên mới như vậy...”
Đông Phương Thanh Thương chỉ nói: “Thôi ngay cái giọng khóc lóc của ngươi cho bổn tọa.”
Bị hắn quát, Hoa Lan nhỏ vội cắn miệng. Nàng không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn nghe Ma Tôn đại nhân dặn dò, dìu hắn lên giường.
“Cơ thể Tức nhưỡng còn chưa thành hình, bổn tọa... sẽ hôn mê chốc lát.” Ma Tôn đại nhân nhắm mắt, trán toát mồ hôi, ra lệnh: “Trong thời gian này, không cho phép bất kỳ ai vào.”
Hoa Lan nhỏ gật đầu liên tục: “Được.”
Giọng hắn dần dần yếu đi: “Ngươi cũng không được... tới xem...”
Hoa Lan nhỏ gật đầu: “Được.”
Đông Phương Thanh Thương mê man. Hoa Lan nhỏ canh chừng cho hắn một lúc, sau đó ánh mắt rơi trên cơ thể đang phủ vải trắng. Nàng vốn không định tới xem, nhưng nghiên cứu hồi lâu, nàng dần dần phát hiện tuy cơ thể này đã định hình, nhưng dường như hơi kỳ lạ...
Trước ngực sao không có hai cái bánh bao lên vậy... Cơ thể dường như cũng hơi rộng...
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn người đang nhắm nghiền mắt, rồi lại nhìn cơ thể trên bàn. Sau đó đi quanh bàn một vòng, lúc đi tới thân thể đó, Hoa Lan nhỏ cảm thấy khác lạ bèn ngồi xổm xuống, he hé kéo ra một góc nhìn hình người bên trong, lòng nghĩ coi thử chút cũng không sao đâu.
Thế là nàng không nén nổi hiếu kỳ nên đã làm vậy.
Hoa Lan nhỏ dở một góc tấm vải trắng, nhìn vào bên trong, sau đó nghệch mặt ra.
Nàng nhìn thấy cái gì vậy nhỉ?
Từ hai chân nhìn lên, ở giữa hai chân là cái gì kia...
Hoa Lan nhỏ cảm thấy đầu mình nóng ran, sau đó “soạt” một tiếng giở tấm vải ra.
Nàng nhìn cơ thể nam nhân ngực bằng phẳng, eo thô chân bự vai rộng tay to trước mặt, im lặng hồi lâu, sau đó giận đến nghiến nát răng: “Đông Phương Thanh Thương, cục phân khốn kiếp!”
Chả trách hắn không cho nàng nhìn! Thì ra đã nặn nàng thành nam nhân!
Cục phân khốn kiếp này thích trêu chọc nàng đến vậy sao?
Hoa Lan nhỏ tức tối chộp lấy cục Tức nhưỡng giữa hai chân, kéo mạnh nó xuống, chia thành hai phần, vo thành hình cầu đặt trước ngực, sau đó nàng thè lưỡi làm mặt quỷ với Đông Phương Thanh Thương đang mê man: “Ta không bao giờ trông chờ ngươi nữa! Ta tự làm!”