Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

371: Rung Chuyển Thiên Địa


trước sau


Vốn nghĩ một kích vừa rồi đã có thể khống chế Tiêu Tiểu Tà, nào ngờ đối phương thân thể chợt lóe lên, bốn mảnh thân thể lần nữa tái hợp, hoàn hảo vô khuyết, duy chỉ có sắc mặt của Tiêu Tiểu Tà là tái nhợt đến cực điểm.
Dạ Khinh Ưu thân thể lần nữa tụ lại, Tỏa Dạ Châm từng cái đã bị hắn rút ra, đem cất đi, về sau từ từ nghiên cứu.

Thứ đồ chơi này không ngờ suýt chút nữa đã đe dọa đến hắn, nếu như không phải sớm luyện thể thông qua Tinh Thần Vạn Pháp Thể thì hắn chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.
" Không thể nào, sao ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy được!!? "
Tiêu Tiểu Tà lúc này chỉ còn sức nói chuyện, toàn thân hắn lực lượng bị rút cạn giống như diều đứt dây.

Hiện tại trên gương mặt hắn không che dấu vẻ hoảng sợ cùng không cam lòng.
Hắn tự xem mình là nhi tử của Tà Thần, bỏ hết mặt mũi đi cầu cạnh Dạ Kiêu, đạt được biện pháp đối phó Dạ Khinh Ưu, thậm chí còn hi sinh toàn bộ tài nguyên Tà Vực dùng Tang Thương Bí Cảnh cấp tốc tu luyện hai trăm năm mới đạt đến thành tựu như bây giờ.

Nhưng tại sao dù chỉ mới trải qua chưa đến hai năm, mà kẻ thù của hắn cũng đồng thời tăng tiến, thậm chí còn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên không rảnh cùng kẻ thù đối đáp, Vô Hồi Thương một kích lần nữa phát ra, lần này có bao hàm cả lực lượng không gian, đem Tiêu Tiểu Tà bao trùm bên trong đó.
" Chiến Thiên Thương Pháp - Tỏa Thiên… "
Toàn bộ không gian như thu hẹp lại, trước mắt Tiêu Tiểu Tà duy chỉ có một mũi thương xé rách hư không, lực lượng xẻ thiên diệt địa, một kích như muốn đoạt mạng hắn.

Tiêu Tiểu Tà cắn răng, cố gắng kích phát lực lượng bên trong Tang Thương Bí Cảnh, lần này mục tiêu chính là bỏ trốn, hắn biết mình đã đánh không lại, chỉ có thể nhún nhường bỏ chạy, dù tủi nhục nhưng so với chết thì mặt mũi cũng chả phải là thứ gì quá quan trọng.
" Băng Giới Trường Không… "
Tiêu Tiểu Tà vừa muốn sử dụng Tang Thương Bí Cảnh, liều một lần sử dụng Thời Gian Đại Đạo thoát khốn, nào ngờ một tia lực lượng của Thời Gian Pháp Tắc vừa hình thành lập tức bị ngưng trệ, Thời Gian như hoàn toàn đóng băng, tựa hồ Thời Gian không còn chảy nữa vậy, ngay cả khả năng sử dụng một tia lực lượng của Thời Gian Pháp Tắc cũng không thể.
Tiêu Tiểu Tà sắc mặt tái mét, hắn hoảng sợ nhìn về một hướng, ở nơi đó có một nữ tử băng y xinh đẹp tuyệt thế, xung quanh nàng băng tuyết rơi rụng, Thời Gian lẫn Không Gian như đông cứng, từng tia hàn khí lạnh lẽo thấu xương làm Tiêu Tiểu Tà toàn thân run lên.

Trong nháy mắt, hắn không cách nào có thể trốn thoát khỏi một thương Tỏa Thiên của Dạ Khinh Ưu, đau đớn tuyệt vọng la lên.
" Không!!! "
Âm thanh thê lương vừa phát ra, toàn bộ không gian băng hoại, một kích kia của Dạ Khinh Ưu không hề tầm thường, thứ hắn tập trung vào là linh hồn lực lượng, không dùng cương mãnh lực lượng tác động, cho nên linh hồn Tiêu Tiểu Tà bị xé nát, khi chỉ còn một tia nhỏ nhoi linh hồn thoát ra, được vô tận hắc hỏa chăm sóc, thiêu rụi đến không còn gì, siêu sinh không nổi.
Dạ Khinh Ưu phóng ra Huyết Ma, để nó tiến đến đem xác của Tiêu Tiểu Tà còn sót lại toàn bộ ăn sạch.


Huyết Ma theo mệnh lệnh, há to miệng như cái chậu máu đem toàn bộ thân thể của Tiêu Tiểu Tà gặm nhấm, thôn phệ hết thảy lực lượng.

Ăn xong, Huyết Ma cũng lâm vào trạng thái ngủ say, Dạ Khinh Ưu cũng thu nó lại, ánh mắt hướng sang đề phòng nhìn về bạch y nữ nhân kia.

Dù nàng ta giúp hắn giết chết Tiêu Tiểu Tà nhưng hắn không ngu ngốc cho rằng nàng xuất hiện vì có thiện chí.
" Không cần lo lắng, ta không có ý định ra tay với ngươi.

"
Băng tuyết xung quanh Tuyết Đế toàn bộ biến mất, bàn chân ngọc ngà tinh xảo đạp trong không gian, tại nơi nàng bước đi kết thành từng mảnh băng phiến xinh đẹp theo nhịp di chuyển của nàng.

Dung nhan cực độ băng sương, họa thiên loạn địa, không chút thua kém Hân Phong Tiểu Nguyệt, Nguyệt Cung Chi Túc chúng nữ.
" Ngươi là ai? "
Dạ Khinh Ưu so với lúc đối mặt Tiêu Tiểu Tà càng thêm nghiêm túc, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả đường lui, nếu đánh không lại có thể chạy, hắn hiểu nữ nhân trước mặt đã tu thành Đại Đạo, hắn đã không còn là đối thủ của nàng.

Về phần Đại Đạo gì có lẽ nàng tu chính là Băng Khí Đại Đạo đi, lực lượng đóng băng cả vạn tuế vạn vật của nàng quả thật đủ đáng sợ.
" Là ai, nếu như duyên chưa tận dĩ nhiên không cần nói.

Vẫn là tự ngươi tìm câu trả lời đi.

"
Thấy phản ứng của hắn, Tuyết Đế tránh không khỏi thất vọng, mi dài hơi nhíu, nàng giống như là tiện tay qua đường, thân ảnh xinh đẹp tuyệt thế lóe lên liền biến mất, khi xuất hiện lại đã cách đó trăm dặm.

Dạ Khinh Ưu ngẩn ngơ, không ngờ nữ nhân này lại khó hiểu như vậy, hắn thật sự không biết nên cư xử thế nào cho phải.
Chỉ là, tạm thời hắn không có quá đặt nặng vấn đề của nàng, vẫn còn đủ tỉnh táo nhìn về hướng đám Tà Linh kia, không chút chần chừ dùng ngay

Không Gian Pháp Tắc để xé nát không gian rời đi.

Tiêu Tiểu Tà đã có thể đuổi theo hắn chứng tỏ có người bên trong đám người kia nhận ra và chỉ điểm hắn, lúc này nếu như lũ lượt kéo đến dù Dạ Khinh Ưu có lợi hại hơn nữa cũng khó thoát mệnh.
Mà ngay tại vị trí đám Tà Linh tụ tập, đám người lúc này da mặt tái run, Thực Long Ma ẩn hiện giữa không trung, một quyền cách không đấm ra, không gian băng diệt, thiên địa run rẩy, cả đám Tà Linh còn lại đều bị uy áp của hắn tỏa ra làm cho sợ hãi quỳ sụp.
Thực Long Ma con mắt giữa trán mở ra, tròng mắt đỏ tươi như máu, con ngươi đen sâu thăm thẳm ẩn chứa bên trong một con mắt khác.

Giữa mi tâm Thực Long Ma, con mắt thứ ba phóng ra một luồng kình quang màu tử sắc, mang theo lực lượng hủy diệt có thể phá nát băng địa hoàng hà bao phủ xung quanh, biến không gian trở lại như cũ.
Nét mặt Thực Long Ma giờ này vặn vẹo đến đáng sợ, lại mang theo ngưng trọng chưa từng có nhìn về phương hướng Tuyết Đế vừa rời đi, giọng điệu ác lệ cay độc.
" Nữ nhân kia quả thật không đơn giản, nàng thế nhưng đã tu thành Đại Đạo pháp năng, thành tựu Sáng Thế Thần Cảnh.

Hiện tại chúng ta không có khả năng cùng nàng ta liều mạng.

"
Lời của hắn vừa dứt, lập tức khiến vẻ mặt đám Tà Linh còn lại tái nhợt không còn huyết sắc, bọn chúng nhao nhao hoảng sợ nhìn về Thực Long Ma, lúc này tại đây chỉ có đối phương là người có thể chống lại Sáng Thế Thần Cảnh uy hiếp.

Phải biết bên trên Thiên Đạo, còn có cảnh giới cao hơn gồm: Sáng Thế Thần Cảnh, Hỗn Thiên Diệt Cảnh, Chấn Nguyên Diệt Cảnh, Vô Thượng Đạo Cảnh, Vũ Trụ Chi Thần.
Tất cả đều có thể tự thân chưởng quản một phương Vũ Trụ, tạo

riêng cho mình một Thế Giới, Thiên Đạo Ý Chí chính là do bọn họ nắm trong tay, tự mình tuyển chọn.

Chỉ là phương Thiên Đạo hiện tại không hề có ai làm chủ, bởi vì nó đã tách rời riêng biệt, tạo thành hoàn cảnh đặc biệt, không bị ảnh hưởng suy yếu hay tận diệt giống những mảnh Vũ Trụ khác.
Nữ nhân kia thực lực đã tương đương Sáng Thế Thần Cảnh, chẳng phải là nói nàng ở tại nơi này là vô địch? Dù bọn hắn là tồn tại cá biệt cũng không thể chống lại.
Thực Long Ma dù tự tin có thể diệt sát Sáng Thế Thần Cảnh nhưng đó là trong trường hợp đối phương chưa tự thân nắm được một trong ba ngàn Đại Đạo Pháp Tắc.

Dù là trước kia gã đã giết Sáng Thế Thần Cảnh vô số, thậm chí đạt đến Vô Thượng Đạo Cảnh, nhưng tình cảnh hiện tại suy yếu khiến gã muốn đấu cùng Tuyết Đế cũng là bất lực.


(Nói chung là bị nerf :D)
May mắn Tuyết Đế không có ý định truy cùng diệt tận, nếu không bọn họ thật sự khó thoát.

Cũng có thể nàng lo sợ bị người phía bên trên phát hiện, cho nên không có dám cùng bọn hắn liều mạng, dù là lý do gì thì không phải cùng cường giả như vậy chiến đấu chính là phúc.

Thực Long Ma nét mặt âm trầm rất nhanh tỉnh táo lại, thản nhiên nói.
" Được rồi, rời khỏi chỗ này.

Mặc kệ Độc Thần, chúng ta không nên liều mạng.

"
" Tốt.

"
Đám Tà Linh còn lại cũng đồng thuận, bọn họ cảm thấy đây chính là lựa chọn chính xác nhất.

Trung tâm thạch điện liền rung chuyển dữ dội, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi, để lại một vùng trời trống rỗng.
Mà không có người duy trì, mảnh không gian này cũng sụp đổ, dẫn đến bốn người Trần Mộng Lan, Độc Nam Cô, Hải Vô Quy, Ngọc Sư Sư đang khảo nghiệm bị hủy bỏ, toàn bộ đều truyền tống ra bên ngoài.

Không chỉ có bốn người bọn họ mà là toàn bộ người bên trong, dù là đám người bộ tộc cũng không còn độc vụ che chở, dần hiện ra trước mặt thế nhân.
Trước khi ra ngoài, đã có một đạo hắc mang bí ẩn phóng thẳng vào mi tâm Hải Vô Quy, làm cho hắn đau đớn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Vừa thấy bản thân xuất hiện bên ngoài Mộc Y Đạo Cảnh, một đám người mơ màng, bốn người đang trong khảo nghiệm đều thắc mắc truyền thừa Độc Thần kết quả như thế nào, bọn họ chỉ kịp đạt được chút phần thưởng qua ải, còn chưa có chân chính nhìn thấy truyền thừa.
Bọn họ đều tỏ ra tiếc nuối, bởi theo lời đám bộ tộc thì truyền thừa Độc Thần nghe có vẻ rất lợi hại, lại có thể bỏ lỡ như vậy.

Ngoài Trần Mộng Lan không thèm quan tâm ra thì cả ba người kia đều tiếc nuối không thôi.
Tuy vậy, rất nhanh bọn họ đều lấy lại tinh thần, tại bên trong Mộc Y Đạo Cảnh còn có rất nhiều cơ duyên, dĩ nhiên có thể tìm kiếm, mất cái này ta được cái khác, không có gì phải tiếc cả.
Ngay lúc đám người Tà Linh từ bỏ khoảng không gian này, thì khắp nơi trong Mộc Y Đạo Cảnh mọc ra vô số ngọn linh sơn, bên trong phát ra từng cái thanh âm cuốn hút tinh thần mỗi người.

Sau cùng mỗi người đều nhận được tin tức bên trên những ngọn núi kia có vô số truyền thừa của Y Thánh để lại, dẫn đến vô số Dược Sư, Y Sư phấn khích, chú ý sự tập trung hướng về những ngọn linh sơn kia, cấp tốc tiến đến.

Còn vì sao truyền thừa của Y Thánh trong những ngọn linh sơn này bây giờ mới xuất hiện thì là do đám Tà Linh kia giấu đi, mục đích là để cho đám người tiến vào bên trong chỉ tập trung tìm những nơi hiểm cảnh do bọn chúng bố trí sẵn bẫy rập không gian truyền tống vào.

Dĩ nhiên lúc này rời đi cũng không cần che giấu nữa, dẫn đến sự náo động không hề nhỏ.
Hải Vô Quy tâm trạng phấn khởi, vốn định phóng đi, nhưng ánh mắt lại đảo quanh, muốn tìm kiếm thân ảnh của Ngọc Sư Sư, nhưng cả hai người bị đá ra hai nơi, không có ở gần cho nên hắn không thể nhìn thấy nàng.

Trong lòng đang tràn ngập thất vọng thì hắn nghe tiếng kêu thất thanh của Bát Tiên Chân Nhân bên trong tinh thần.
" Tiểu tử, mau kiểm tra lại thể nội của ngươi.

"
Nghe vậy, Hải Vô Quy cảm thấy nghi hoặc, đang định hỏi thì cảm nhận tinh thần đau đớn kịch liệt, làm hắn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

Trong đầu hắn, không biết từ khi nào xuất hiện thêm một cái Hắc Đỉnh, mà hình dáng giống như cái đỉnh Thao Thiết trước đó từng xuất hiện.
Tình cảnh quỷ dị làm Hải Vô Quy phải tạm thời từ bỏ tranh giành truyền thừa Y Thánh mà tìm một chỗ giải quyết Hắc Đỉnh bên trong đầu.
Thời gian sau đó, Hải Vô Quy dựa theo Bát Tiên Chân Nhân dùng Tiên Pháp chế trụ thành công Hắc Đỉnh, đem nó nhận hắn làm chủ.

Đỉnh này gọi là Diêm La Phệ Đan Đỉnh, từng là Hắc Đỉnh chủ tu của Độc Thần, uy lực kinh khủng, có thể dùng việc hấp thu Độc Đan mà tỏa ra năng lượng giúp chủ nhân gia tăng tu vi không giới hạn, thậm chí nắm được vạn độc lực lượng, trong thân thể có thể dùng độc làm lực lượng chiến đấu.
Ngoài ra, hắn ngạc nhiên phát hiện đỉnh này vậy mà còn có Linh, Linh của nó chính là một trong Tứ Đại Hung Thú Thượng Cổ hình thành Linh Trí, Thao Thiết.

Ngoài ra hắn càng vui sướng biết được rằng, đỉnh này có thể giúp hắn phá bỏ giới hạn của mảnh Vũ Trụ hiện tại, tiến lên Vị Diện cấp cao hơn.
Chỉ là bây giờ hắn còn chưa có tư cách tiếp xúc, tuy vậy chỉ vừa mới biết đến đã khiến Hải Vô Quy vui sướng vô cùng, chợt nhớ ra Dạ Khinh Ưu, việc báo thù đối phương hiện tại hoàn toàn có hi vọng.

Hải Vô Quy gương mặt âm trầm, trong lòng cười lạnh.
" Họ Dạ, đợi đấy cho ta.

Sẽ có một ngày ta đem ngươi dẫm đạp dưới chân.

"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện