Bọn hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ bị Lâm Thiệu Huy trêu đùa như vậy.
Nhưng Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên cũng không nhịn được mà nhìn thật kỹ Lâm Thiệu Huy một chút.
Hai người cũng bị chàng trai trẻ này làm cho sợ hãi.
Tuổi của cậu ta còn trẻ vậy mà đã có thực lực và bối cảnh như thế, nhà họ Lâm bị mù rồi sao?
Nếu không, làm sao có thể bỏ rơi một thiên tài như vậy được chứ?
Lúc này, Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên hai đại quân tọa, nếu như không phải bọn họ đã làm mất lòng Lâm Thiệu Huy, nói không chừng bọn họ còn có thể hợp tác cũng chàng trai trẻ này.
"Sao dì lại tới đây?"
Lâm Thiệu Huy cười với La Băng rồi hỏi.
"Dì cảm thấy không yên tâm về cháu nên muốn tới đây xem sao.”
La Băng cũng cười rồi giải thích.
Lâm Thiệu Huy lại cười nhạt rồi lắc đầu, cũng không nể nang gì mà nói:
"Cũng chỉ là một đám rác rưởi thôi mà, có thể làm gì được cháu chứ?"
Ngay cả hai người Hứa Long Quan, anh cũng không để vào mắt.
Vậy thì bây giờ làm sao có thể để ý đến một nhà họ Lâm sắp sụp đổ chứ?
Nhưng khi nghe thấy mấy lời này của Lâm Thiệu Huy, sắc mặt của Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thằng nhóc này, lại dám coi hai người bọn họ là một đám rác rưởi sao?
Chắc hẳn là đã không để bọn họ vào mắt từ lâu rồi.
"Thằng nhóc kia, mới trừng phạt nhà họ Lâm được một chút, mà đã tự tin bản thân có thể bành trướng rồi sao? Đến cả chúng tôi cũng không để vào mắt sao?”
Hứa Long Quan hừ lạnh nói.
Lúc này ông ta thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận vì đã không đáp ứng điều kiện của Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì hiện tại ông ta đã không nhịn được mong muốn giết thằng ranh con không biết trời cao đất rộng ranh này.
“Tôi mặc kệ việc cậu có phải là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu hay không, nhưng nếu một lát nữa mà cậu không tìm được cách gọi hai đội quân lớn đến đây thì cậu nhất định phải chết.”
Câu nói này đã làm hai ba con Lâm Chí Đô bừng tỉnh.
Đúng vậy!
Bọn họ còn có hai đại tướng là Hứa Long Quan và Hạ Lan làm chỗ dựa cơ mà.
Nếu như Lâm Thiệu Huy không giải quyết được bọn họ thì chắc chắn sẽ không chạy thoát được con đường chết.
Cho dù Lâm Thiệu Huy thật sự là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu thì sao nào, nếu cậu ta không tìm được đừng sống thì chỉ còn đường chết, thực lực có lớn hơn nữa cũng phải chết.
Ngay lúc này!
Lâm Chí Đô à cực kỳ oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, cậu sắp chết đến nơi rồi còn muốn gài bẫy nhà họ Lâm chúng tôi sao.
Cậu yên tâm đi, để báo đáp chuyện này, tôi nhất định không để vợ và con cậu chết một cách quá dễ dàng đâu.
Vợ của cậu tên là Bạch Đỗ Thanh phải không? Đến lúc