Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cũng có những chuyện không nên làm, nhưng cũng có những chuyện nhất định phải làm.
Cho nên anh nhất định phải làm việc này.
Khi anh trở về nhà thì thấy cả nhà Bạch Tố Y đang lo lắng ngồi chờ anh.
Khi cô nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trở về, cả gia đình bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
"Thiệu Huy, con không sao chứ? Mấy người nhà họ Lâm có bắt nạn con không?
Nhìn vẻ mặt quan tâm của mọi người, Lâm Thiệu Huy không thể không cảm thấy ấm áp trong lòng, cười lắc đầu:
"Mẹ yên tâm đi! Con không sao đâu."
"Không sao hả? Mấy người nhà họ Lâm cũng không phải là người dễ nói chuyện, lúc trước còn mang theo sát khí nói muốn giết con, làm sao có thể để con về một cách dễ dàng như vậy được chứ?”
Thẩm Ngọc Trân tỏ ra có chút không hiểu, hỏi.
"Sao bà lại nói như vậy chứ? Bà là đang muốn Thiệu Huy xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Tuấn Sơn tức giận quở trách nói:
"Bây giờ có thể bình an trở về không phải là tốt sao?"
"Tôi...!Tôi không có ý này, chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."
Thẩm Ngọc Trân nhẹ giọng nói, nhưng cũng không dám đặt câu hỏi nữa.
Lâm Thiệu Huy cười cười, nói:
"Ba, mẹ, không sao đâu.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết xong rồi.
Sau này nhà họ Lẫm sẽ không còn đến quấy rối chúng ta nữa đâu."
Sau này sẽ không đến quấy rối bọn họ nữa sao?
"Thiệu Huy, con đã làm gì thế?"
Ngay cả Bạch Tuấn Sơn cũng cảm thấy có chút mơ hồ, Lâm Thiệu Huy đã giải quyết những chuyện này thế nào vậy?
"Chuyện này..."
Lâm Thiệu Huy chỉ là cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta mà chỉ nói:
"Chuyện này để sau rồi nói.
Con có chút mệt mỏi, con lên phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, anh cũng không để ý đến ứng của mọi người, mà đi thẳng lên phòng của mình.
Nhưng mọi người nhà Bạch Tố Y quay sang nhìn nhau.
Bọn họ đều có thể nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt của Lâm Thiệu Huy.
"Đều tại ông cả đấy.
Ông không nhìn thấy sắc mặt của thằng bé à? Sao mà hỏi nhiều thế?”
Thẩm Ngọc Trân tức giận trừng mắt liếc nhìn Bạch Tuấn Sơn.
"Không phải bà cũng hỏi sao?"
Bạch Tuấn Sơn vô tội phản bác:
"Nhất định là vì Thiệu Huy đã phải trải những chuyện những chuyện ngày hôm nay cho nên mới cảm thấy mệt mỏi.
Vì vậy chúng ta cũng đừng hỏi gì nhiều nữa, cũng đừng quấy rầy thằng bé nữa.
Có chuyện gì để ngày mai nói sau.”
Bạch Tố Y cũng nghĩ như vậy.
Sau đó cô cũng đi về hướng phòng của mình.
Khi cô thấy Lâm Thiệu Huy đang nằm ở trên giường, đôi mắt anh thì đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, cũng không biết là anh đang suy nghĩ gì.
"Chồng à, anh sao thế?"
Bạch Tố Y chậm rãi đi tới,