Lâm Thiệu Huy gãi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Chẳng qua là anh sợ một ngày nào đó anh không có ở đây, em lại không xử lí được ấy mà!"
Không có ở đây ư?
Bạch Tố Y vốn rất thông minh, ngay lập tức đã cảm nhận được điều khác thường trong lời nói của anh, cô vội vàng hỏi:
"Anh à, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Đang êm đang đẹp, tại sao Lâm Thiệu Huy lại nói ra những lời như vậy.
Lúc này Lâm Thiệu Huy mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề, sau đó anh vội vàng đổi lại lời:
"Không phải không phải, anh chỉ là nói ví dụ mà thôi, nói ví dụ lỡ lúc nào đó anh ra ngoài không có ở nhà thì sao, thế thì không phải là em phải tự xử lí mọi việc hay sao?"
Ha!
Bạch Tố Y thở phào một cái, tức giận nói:
"Anh làm em sợ muốn chết, vậy mà em còn tưởng anh bị sao cơ đấy!"
"Nếu mà anh không có ở nhà, ba mẹ em chẳng lẽ cũng không ở nhà luôn hay sao? Hai người họ cũng có thể đến giúp đỡ em cơ mà, về vấn đề này thì anh không cần lo lắng đâu!"
Lâm Thiệu Huy cười cười đồng thời gật đầu một cái:
"Em nói cũng đúng!"
"Thiệu Huy anh đói bụng rồi sao? Có muốn em nấu cơm cho anh ăn không? Nhưng dù sao đây cũng là quán rượu, nguyên vật liệu cũng không phải là đầy đủ hết, làm nên ăn không ngon anh cũng đừng có trách em nha!"
Thế mà Lâm Thiệu Huy lại lắc đầu, kéo Bạch Tố Y nằm xuống:
"Không cần đâu, anh không có đói bụng, em cứ nằm xuống đây nói chuyện cùng với anh đi!"
Lâm Thiệu Huy biết, thời gian của anh đã không còn nhiều lắm!
Quãng thời gian cùng Bạch Tố Y ở chung với nhau, có thể nói là tranh đoạt từng giây từng phút, bởi vì anh cũng khó mà bảo đảm rằng lần này còn có thể sống sót trở về hay không.
" Vậy được thôi, để em nằm tán gẫu với anh một lúc!"
Bạch Tố Y ngoan ngoãn nằm tựa vào ngực của Lâm Thiệu Huy, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không gặp.
Nhưng cô lại không biết rằng, đây chỉ là sự bình yên trước khi cơn bão ập đến.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Lâm Thiệu Huy vừa nhận được một cú điện thoại, là cuộc gọi từ Vương Chí Quân!
"Ông chủ Lâm à, dạo gần đây tôi hơi bị kẹt một xíu, cho tôi mượn chút tiền để tiêu nhá?"
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Vương Chí Quân mặt dày vô sỉ.
Điều này làm cho tâm trạng lúc sáng sớm của Lâm Thiệu Huy, bỗng dưng trở nên không tốt lắm.
Tính đến lúc này mới có một tháng, Vương Chí Quân đã đem toàn bộ số tiền anh cho phung phí hết rồi hay sao?
Số tiền đó là hơn năm trăm ngàn đô đó!
Trong suốt một tháng tới nay, có thể nói Vương Chí Quân đã sống một cuộc đời say sưa với vàng bạc, ăn nhậu, đánh bạc, chơi gái đã dùng hết hơn một trăm ngàn đô