Lộp... Cộp... ! Lộp... ! ! Cộp... ! ! !
Tiếng bước chân dần dần tiến gần. Cậu chậm rãi đi tới con hẻm nhỏ, nhấc thùng rác lên, trốn vào trong đó.
Lộp... ! ! ! Cộp... ! ! Lộp... ! Cộp...
Nhưng kỳ lạ là tiếng bước chân lại càng ngày càng xa. Ngay lúc cậu thả lỏng vì mình có thể sống tiếp thì...
"Ha ha! Ngươi ở chỗ này! Đại bại hoại, hôm nay xem ta xử lý ngươi."
Tiếng cười của bé gái vang lên trên con đường rộng, trừ tiếng cười của bé gái đó còn có thêm tiếng của vài đứa bé nữa đang vui chơi.
Cậu không có đi ra ngoài ngay, cậu biết nhẫn nại và cẩn thận là thứ có thể kiểm tra xem đối phương có đặt bẫy hay không. Cậu đợi khoảng ba mươi phút, thấy bọn nhóc đó vẫn chơi đùa vui vẻ với nhau thì cậu mới chậm rãi chui ra ngoài, dựa lưng vào tường và xê dịch đến cửa ngõ.
Trên đường phố, hơn mười người lớn đang giơ đèn cho một đám trẻ con chơi đùa, trong đó có một bé gái khoảng mười tuổi, có mái tóc màu nâu, đi đôi giày cổ cao và một áo khoác lông dày, đang chỉ huy một đám trẻ con chơi trò chơi, kể cả người lớn cũng đều nghe theo cô bé nói.
Hóa ra là một trò chơi.
Cậu buông lỏng, cất con dao vào trong người, đi từ trong hẻm ra một cách yên lặng, chuẩn bị bước đi...
"Hừm! Nhìn ta! Tên bại hoại này, ngươi có đầu hàng không? Hãy ngoan ngoãn đầu hàng người phát ngôn của chính nghĩa, tiểu thư Juglans đi!"
"Ôi! Công... Tiểu thư, xin ngài tha ta đi!"
Một cậu bé có vẻ hơi lớn tuổi vừa tránh né những nắm tuyết mà cô bé kia ném ra, vừa chạy về hướng của tên ăn mày nhỏ. Thấy cậu bé này chạy đi, cô bé kia lập tức cúi người xuống nắm lấy một nắm tuyết rồi đuổi theo. Cô bé ném thẳng nắm tuyết vào người cậu bé này.
Cậu bé né tránh, bộp một tiếng, nắm tuyết trúng vào mặt tường trước mặt tên ăn mày nhỏ, tuyết bắn tung tóe, rơi trúng khuôn mặt cậu.
Lạnh giá.
Tuyết, đối với người giàu thì là một món đồ chơi thú vị. Nhưng đối với những người giãy dụa sinh tồn như cậu thì chỉ là sự lạnh giá và tàn khốc.
Cô bé cười cười, rồi lại nắm một quả cầu tuyết, chạy qua người cậu. Nhưng khi ngửi được mùi thối thì cô bé nghiêng đầu lại, biểu cảm chán ghét hiện lên trên mặt cô. Cô dừng bước, lui về sau ba bước, chạy quanh cậu một vòng rồi lại đi đuổi cậu bé đóng vai người xấu kia.
Cô bé di chuyển thì những người lớn xung quanh cũng di chuyển. Những người ăn mặc lộng lẫy đều chạy qua người cậu, tạo thành một sân chơi trước mặt, ngăn cậu trên con đường tiến về nhà.
Cậu vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào, nhưng cặp mắt vẫn sắc bén và lạnh lùng như cũ. Đối với điều này cậu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì điều này rất bình thường. Những kẻ có tiền có thể làm bất cứ chuyện gì, làm sao có thể vì một nhân vật nhỏ như mình mà dừng trò chơi lại để nhường đường cho mình về nhà chứ?
Trong cuộc đời cũng không tính là dài của bản thân, cậu đã nhìn rõ được số mệnh của mình. Đê tiện, hạ lưu, giống như một con chuột vậy, mỗi ngày chỉ vì sống sót mà sống sót, mỗi buổi sáng sớm chỉ cần nghĩ một điều duy nhất là hôm nay kiếm thức ăn bằng cách nào. Trừ điều này ra, cậu không còn bất cứ hi vọng nào khác, bởi vì rất không thực tế, "hi vọng" chỉ dành cho kẻ có tiền, không dành cho một người như cậu.
Đường đi, bị cản lại. Cậu chỉ có thể quay lại, bước chân cậu nặng nề, chết lặng và lạnh lẽo đã làm cho cậu không còn cảm giác. Hai chân của mình vẫn còn chứ? Cậu hỏi đi hỏi lại bản thân câu này, dù cho thấy bản thân vẫn còn đang đi nhưng cậu vẫn tự hỏi như vậy.
Tuyết rơi đầy trời, đang từng chút từng chút mài mòn ánh nến của sự sống. Ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ, ngay khi hai mắt cậu sắp nhắm lại thì một cái bảng hiệu đập vào mắt cậu.
Tiệm thuốc.
"Đã từng" là mục đích của cậu.
Cậu lạnh lùng nhìn tiệm thuốc này, cửa lớn đã đóng chặt, cậu không cách nào mở được cái cửa cuốn dày nặng này được. Cậu liền đứng trong gió tuyết, khoanh tay, thân hình cong lại như một con chó đang do dự.
Đê tiện, rác rưởi chỉ cần lo cho mình thì tốt rồi. Cho dù là cha mẹ ruột, nếu có thể cứu mạng mình cũng có thể từ bỏ, huống chi là một đôi mẹ con không quen. Làm như vậy thực sự quá ngu ngốc. Người ngu trên thế giới chỉ có hai con đường có thể đi, một là bị thiên nhiên giết chết còn hai là bị quan binh bắt lấy, sau đó bị bọn họ giết chết.
Cậu không muốn phải chết ngu như vậy. Cậu lần nữa bước đi, định vòng qua tiệm thuốc, đi tới ngã tư đường rồi quay về ổ ấm của mình.
Bão tuyết hôm nay hình như là mạnh hơn nhiều nhỉ?
Cậu vừa định đi, gió tuyết liền đập tới! Hai chân cậu đã bị tê liệt, còn bị gió tuyết chạm vào, cậu liền ngã xuống đất, sau