Còi báo động vẫn đang vang lên, bên ngoài cửa cuốn truyền tới những tiếng đập cửa. Có thể cậu không trách tên lông mày rậm đã hãm hại mình nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không tìm cách chạy trốn. Trên thế giới này, thắng bại chỉ có hai loại, kẻ thắng là kẻ có thể sống sót dù cho phải sống rất thảm, còn người chết dù cho chết một cách vinh quang như nào cũng chỉ là kẻ thất bại.
Thân thể gầy yếu của cậu ở trong bóng đêm càng lộ ra vẻ cô đơn, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng và không thể hiện chút tình cảm nào vẫn dò xét gian phòng nhỏ này. Đầu tiên, cậu thấy bữa tối để trên cái bàn gỗ, trong giỏ có bốn năm loại bánh mì khác nhau. Mặc dù ở bên ngoài họ vẫn đang nạy cửa nhưng cậu vẫn nhanh chóng cầm lấy cái bánh mì Pháp to nhất ra rồi cắn một miếng.
Miếng bánh mì nở ra trong miệng cậu, mùi thơm nồng đậm của nó tràn ngập cả khoang bụng cậu. Khác với lần trước thì lần này cậu ăn rất nhanh, chỉ một lát đã ăn hết cái bánh mì này rồi. Sau khi ăn xong cái thứ nhất cậu lại lấy cái bánh mì khác ngậm trong miệng, rồi mới quan sát tỉ mỉ căn phòng này.
Cửa chỉ khóa một cách đơn giản, từ bên trong cũng có thể mở ra. Nhưng mà bây giờ mà ra thì chẳng có chút ý nghĩa gì, chỉ có thể đụng mặt với bọn lính kia. Căn phòng chỉ có một cửa sổ là có thể mở, nhưng bên ngoài lại có những lớp hàng rào sắt ngăn cản, chỉ có những con chuột mới có thể bò ra mà thôi. Ngoài ra, ở trong phòng ngủ còn có một phòng vệ sinh, nhưng cửa thoát khí lại quá cao, dù cho cậu giẫm lên trên bồn cầu cũng không với tới được. Bên ngoài cửa thoát khí là một cái thế giới tự do, có những bông tuyết lạnh lẽo.
Thế nhưng cái tự do này lại bị bức tường lạnh lẽo này ngăn cản.
Cậu lại cắn thêm một bánh mì, miệng cậu động, nhưng hai mắt và tay phải thì vẫn một mực tìm tòi giữa các ngõ ngách ở phòng ngủ và phòng vệ sinh. Cậu sờ với tốc độ rất nhanh, nguy hiểm tới tính mạng làm cậu chăm chú gấp đôi. Cậu nghe thấy âm thanh bên ngoài, cửa cuốn hình như đã bị cạy ra, âm thanh cửa cuốn được kéo lên truyền vào tai cậu, biểu thị rằng thời gian dành cho cậu cũng không còn nhiều nữa.
Bị bắt được thì chắc chắn phải chết.
Cậu biết rất rõ điều đó, bởi vì biết nên đầu óc cậu càng tỉnh táo, tỉnh táo một cách đáng sợ, mà động tác của cậu cũng nhanh tới đáng sợ...
"Ào ào ào... cạch!" (tiếng cửa cuốn bị kéo lên nhưng bị kẹt)
Ở bên ngoài, cửa cuốn đã được kéo lên phân nửa, nhưng hình như bị kẹt lại, bọn lính bắt đầu chửi thề rồi lấy chân đạp cửa. Nhưng điều này lại giúp cho cậu có thêm một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng lại vô cùng quý giá, vì chỉ cần chút thời gian đó cậu đã phát hiện một việc.
Vách tường của phòng ngủ và vách tường của nhà vệ sinh không dày như nhau, màu sắc cũng hơi khác biệt, vách tường của nhà vệ sinh có cả đống vết nứt nhưng vách tường của gian phòng lại chẳng có bao nhiêu vết nứt cả.
Mặt cậu vẫn không chút biểu lộ, nhưng cánh tay đang nắm bánh mì lại chặt hơn. Cậu đang tự hỏi, điều này là sao? Màu sắc khác nhau, độ dày vách tường khác nhau, nhiều vết nứt hơn...
"Rầm rầm rầm!"
Cuối cùng thì cửa cuốn cũng bị mở ra hoàn toàn. Nhờ tiếng động vang lên thì cậu cũng nghĩ tới nguyên nhân của việc này...
Phòng vệ sinh của gian phòng cũng không phải được xây từ đầu, mà chính là chủ tiệm thuốc sau khi ở đã xây thêm vào trong phòng ngủ của mình. Nếu là xây thêm thì vách tường cũng không cần quá dày, lại thêm những vết nứt như mạng nhện ở trên tường nữa, chỉ sợ chỉ cần lấy công cụ ra cậy một chút, liền có thể phá hỏng cả vách tường.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Chuông cảnh báo vẫn chói tai để hai tên lính khó chịu, đi trong bóng đêm, không để ý đã dẫm lên con dao cùn của cậu bé, trượt một cái, chặn luôn cả cửa lớn.
Bên trong phòng, ánh mắt cậu lại lần nữa đảo qua gian phòng cùng nhà vệ sinh. Cậu cần tìm một vật để phá tường chứ chỉ với sức lực của một đứa trẻ khoảng mười tuổi thì thực sự khó mà làm được. Thế nhưng... có đồ vật nào không? Giống như cái gậy chẳng hạn.
Không có... không có... không có. Cậu tìm khắp nơi đều không có vật nào cả. Tiếng mắng chửi của binh lính càng ngày càng vang, bọn họ cẩn thận đi tới cửa lớn, rút kiếm ra, lúc nào cũng có thể xông tới.
Cậu cắn bánh mì lần nữa, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cứ quan sát như vậy tới khi ánh mắt cậu ngẫu nhiên lướt qua thi thể đã cứng ngắc của chủ tiệm...
Trong đầu cậu bỗng nhiên có một ý tưởng.
"Người ở bên trong, các ngươi đã bị bao vây! Nhanh chóng đi ra ngoài!"
Binh lính bên ngoài kêu gào, cậu bé ở bên trong lại hành động một cách nhanh chóng. Cậu nhét mẩu bánh mì còn thừa hơn nửa vào trong người, sau đó lật cái bàn lại, kéo cái khăn trải bàn dính đầy dầu mỡ xuống.