Đoàn quân cứu viện của Hoàng đế Âu Dương Vương gấp rút phi ngựa nước đại, hơn một ngày sau cũng đã đến gần được Nam Tâm rồi.
Hiện tại địa bàn Nam Tâm cũng như biên giới giữa hai nước đã bị toàn bộ quân lính Bắc Quốc bao vây, chiếm trọn, một con kiến cũng không lọt vào.
Đoàn người cứu viện chỉ có thể tạm thời đóng quân ở gần đó mà thôi.
Các tướng lĩnh còn lại cùng Âu Dương Vương bàn kế sách cả một ngày trời.
Nam Tâm đã bị chiếm, chỗ dựa của Nam Quốc xem như đã mất rồi.
Nhưng sở dĩ Nam Tâm được chọn làm khu quân đặc biệt chính là có lợi thế của nó.
Tuy thuộc về phần đất của Nam Quốc nhưng Nam Tâm lại nằm hoàn toàn riêng biệt, cách khá xa so với các thành.
Địa hình xung quanh Nam Tâm lại hiểm trở vô cùng.
Bên ta nắm chắc ưu thế này hơn so với địch.
Bọn họ chính là có ý định lợi dụng điều này để tiến quân.
"Các khanh nghĩ, chúng ta có bao nhiêu phần là thắng?"
Âu Dương Vương mắt nhìn xuống bản đồ tác chiến, hờ hững hỏi một câu.
Không biết là Hoàng đế đang lo lắng hay là thất vọng.
Tướng lĩnh giỏi nhất cũng như đại Hoàng tử của ngài đang trong tay kẻ địch không rõ sống chết, nhị Hoàng tử lại ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tung tích càng không rõ.
Ở đâu đó, Thiên Quân Dao lén nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trong lòng nàng cũng đã nghĩ đến những kết quả tồi tệ nhất rồi.
Nhưng nàng nhất định vẫn giữ lòng tin, tin rằng chàng ấy vẫn còn sống, vẫn an toàn.
Nam Tâm.
Doanh trại vốn là của binh lính nhà Nam, nay chỉ còn thấy khắp nơi đều là những kẻ mặc quân phục lạ mắt.
Từ bên ngoài vào bên trong, kẻ trên bề dưới đều nồng nặc mùi rượu, còn cả tiếng ồn ào của xúc sắc, tấm bài.
Xem ra bọn chúng thật sự tự đắc an nhàn quá rồi.
Kẻ ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất, một tay bưng một bát rượu to, giọng nói hùng hổ, bộ rau quai nón từ mang tai này đến mang tai kia khiến hắn càng trở nên tự tin hơn.
Nhìn những kẻ khác tôn sùng lễ phép với