Là nàng ấy đã cứu ta.
Nàng ấy chắc chắn vẫn luôn quan tâm đến ta.
Ta không thể để nàng ấy ở bên ngoài thêm một khắc nào nữa.
Ta nhất định sẽ đưa nàng về nhà.
"Vũ Mặc, huynh bình tĩnh lại cho ta!"
Vũ Dịch nắm chặt hai vai của hắn, lớn tiếng nói:
"Hoàng tẩu đã rời đi rồi.
Trước khi huynh tỉnh dậy! Tẩu ấy đã rời khỏi đây rồi!"
Lời nói như khiến hắn rơi vào vô vọng.
Không tin vào lời Vũ Dịch nói, đứng không vững.
"Nàng...!nàng ấy đi rồi?"
Mọi người ai nấy đều không dám trả lời câu hỏi của hắn.
Dáng vẻ hắn bây giờ đến cả một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến hắn gục ngã.
Sự tránh né của mọi người, đến cả Vũ Dịch và Từ Lan cũng không biết nên làm gì vào lúc này.
Đột nhiên lại có tiếng nói phát ra:
"Đúng vậy.
Thiên Quân Dao đã rời khỏi hoàng cung rồi.
Nàng ấy không còn là người của hoàng thất, thì lấy tư cách gì mà được ở lại?"
Đàm Bì Bì giữa sự im lặng này lại thẳng thừng nói một câu.
Vẻ mặt cô không thoáng ra sự khó xử nào.
Chính là muốn Vũ Mặc có thể hoàn toàn ngh thấy.
"Bì Bì, lần cuối cùng ta lấy thân phận là chủ tử.
Lệnh ngươi nhất định phải luôn bên cạnh, bảo vệ và phò trợ cho chàng"
Cô vẫn không thể quên câu nói trước lúc chia tay của Thiên Quân Dao.
Bản thân trói gà không chặt, lại một lòng hướng về người.
Hà cớ gì lại cố chấp rồi đau lòng đến thế?
Hơi nhăn mặt, rõ ràng là trong lòng không hề muốn điều này.
Nhưng với ánh mắt như cầu xin người khác ấy, bản thân lại không thể từ chối.
Vốn dĩ đã hứa với lòng sẽ bảo vệ người mà hắn yêu thương.
Nhưng bây giờ là ai bảo vệ cho ai chứ?
Bản thân cũng chỉ là người ngoài, hai kẻ khờ trong cuộc lại tự làm khổ nhau.
Có đáng không?
Là chủ tử của Đàm Bì Bì, tất nhiên hắn cũng hiểu được ý của cô đằng sau sự bình tĩnh kia.
Từ Lan vội vàng đi lại, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy đôi tay của hắn.
"Mặc nhi, đợi con khỏe lại.
Rồi hãy đưa đứa trẻ đó về đây, mẫu hậu nhất định sẽ thành toàn cho hai