Đâu đó trong dòng người tấp nập.
Một ánh mắt luôn hướng về phía tân lang.
Ngày trọng đại này bản thân cũng đã từng trải qua.
Nhưng khung cảnh này lại chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Được đích thân phu quân đạp cửa kiệu, đường đường chính chính gả đi trong lời chúc phúc của mọi người.
Cùng là nữ nhân, tại sao cô ấy có thể, còn ta thì lạk không?
Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt trong sáng kia.
Là đôi mắt nàng vẫn luôn như thế, hay là vì nước mắt đã rửa sạch moi thứ cho nàng rồi?
"Có lẽ, chọn yêu chàng là ta sai.
Mong về sau, sự lựa chọn lần này của ta là đúng..."
Môi khóe miệng cười, nước mắt vẫn rơi.
Ít ra, đây chính là cách cuối cùng mà ta yêu chàng tốt nhất rồi...!
Cảm giác, Vũ Mặc quay đầu lại nhìn.
Không một ai...!
"Là ta nhầm sao...?"
Sự tuyệt vọng gói gọn trong bốn chữ.
Thế gian nhỏ bé thật, nhìn ai cũng cảm thấy giống nàng.
Thế gian rộng lớn thật, nhìn mãi, tìm mãi, cũng chẳng thể thấy nàng...!
Đá cửa kiệu, bái đường thành hôn.
Rốt cuộc là bản thân đã nợ nàng ấy bao nhiêu thứ rồi chứ?
Hôn lễ diễn ra cũng đã nửa ngày.
Sau tiệc chúc mừng, tất nhiên tân lang phải trở về phòng cùng với tân nương.
Mở cánh cửa ra, một nữ nhân trong bộ hỷ đỏ ngồi trên giường.
Hắn biết, khi bỏ khăn che mặt xuống, cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Bước về chiếc ghế sạp nơi Thiên Quân Dao từng ngủ trong đêm động phòng.
Không màng quan tâm, Vũ Mặc cởi bỏ giày của mình ra.
Cố Lạc Miên tất nhiên không thể đợi lâu hơn được nữa.
Nàng ta vứt chiếc khăn che mặt ra, hùng hổ bước về phía hắn.
"Vũ Mặc, chàng đây là có ý gì?"
Không trả lời, hắn tiếp tục cởi lớp y phục đỏ bên ngoài ra.
Càng khiến Cố Lạc Miên tức giận hơn.
"Dù muốn hay không, Cố Lạc Miên ta cũng đã là Mặc Vương phi.
Âu Dương Vũ Mặc, chàng không thể thay đổi điều đó"
"Vương phi của bản vương, có thể có rất nhiều.
Nhưng phu nhân của bản vương, chỉ có một!"
Đáp trả lại Cố Lạc Miên rồi nằm thẳng lưng xuống sạp.
Đến cả một cái nhìn, hắn cũng không màng đến nàng ta.
Rõ ràng đã lường trước được điều