Âu Dương Vệ không trả lời, chỉ nhìn vào đôi mắt kia của Vũ Mặc.
Ông ta cười nửa miệng, nửa phần hài lòng.
"Đã biết những gì rồi?"
"Hoàng thúc, ta mạn phép đoán được Tống Ninh Hinh và người, năm xưa chính là từng có tư tình với nhau"
Nhìn thái độ của Âu Dương Vệ, xem ra không sai rồi.
Chiếc khăn tay mà Vũ Mặc từng mang về, chính là thứ Tống Ninh Hinh lần cuối cùng đích thân thêu cho Âu Dương Vệ, nhằm chính là muốn ông từ bỏ thù hận...!
Năm xưa, Âu Dương Vệ không thua kém gì hoàng huynh của mình, thậm chí có thể là tốt hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ vì hai tiếng "hoàng huynh", Âu Dương Vệ chưa từng được đối xử công bằng.
Chiến trường biên cương, dù là ông đã làm rất tốt.
Nhưng mọi sự chú ý chỉ đều dồn về Âu Dương Khanh lúc bấy giờ.
Trăm người trăm miệng bảo nhau rằng vị trí Thái tử chắc chắn là nằm trong tay đại Hoàng tử.? Nhị Hoàng tử Âu Dương Vệ thì không có cơ hội.
Bản thân cũng chưa từng có ý định tranh giành với hoàng huynh, thậm chí là ông từng có ý muốn sẽ nâng đỡ Âu Dương Khanh lên cao hơn.
Nhưng Âu Dương Khanh lúc bấy giờ được sự sủng ái của Tiên Đế và Thái hậu mà kiêu.
Luôn tỏ ra hiểu biết hơn người.
Trái ý kiến, tình cảm huynh đệ của bọn họ đã dần biến mất.
Năm tháng cứ thế dần qua, nhị Hoàng tử Âu Dương Vệ trở thành một kẻ nhạt nhòa trong chốn hoàng cung này.
Tình hình chiến sự cũng đã ổn, ông trở về kinh thành.
Vốn muốn dành thời gian này cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Nhưng Tiên Đế luôn từ chối gặp mặt ông, lấy lý do là bận chuyện chính sự.
Nhưng ông biết, Tiên Đế chính là đang đích thân dạy dỗ Âu Dương Khanh trở thành một Thái tử anh minh, một vị Vua hiền triết trong tương lai.
Cô đơn trong chính thứ gọi là gia đình, một người như Âu Dương Vệ cũng chỉ có thể chọn cách im lặng mà thôi.
Lúc ông đang trong thời điểm cô đơn nhất, lại có