"Người bảo vệ giang sơn này vất vả, nô tỳ sao có thể ngoảnh mặt mà làm ngơ được?"
Câu nói của Tống Ninh Hinh thấm vào trong lòng Âu Dương Vệ.
Lại còn có người biết được sự cố gắng của ta? Biết được sức khỏe của ta không tốt.
Vẫn còn có người quan tâm đến ta sao?
Sự xuất hiện của Tống Ninh Hinh như một ánh sáng loe lói trong trái tim của Âu Dương Vệ.
Không hiểu vì sao, ta càng chú ý đến cô ấy, dù là hậu đậu, dù là ngỗ ngược, nhưng lại không hề cảm thấy đáng ghét.
Ngày qua ngày, mối quan hệ chủ tớ, đại phu bệnh nhân...!
Chỉ vì hai chữ "không xứng"...!
"Năm đó, vốn dĩ chúng ta định sẽ cùng nhau bỏ trốn.
Không được bên cạnh người ta yêu, long bào và vinh hoa phú quý thì có là gì?"
"Nhưng..."
Nói đến đây, Âu Dương Vệ bỗng im bật.
Chỉ nhìn thấy ông ấy cúi gầm mặt xuống không nói gì.
Vũ Mặc đến đây cũng đã đoán ra được phần nào.
"Là Thái hậu đã bán Tống Ninh Hinh vào thanh lâu, chia rẻ hai người sao?"
"Đúng thế, là mẫu hậu đã làm điều đó..."
Âu Dương Vệ siết chặt chiếc khăn tay kia lại.
"A Triết tái Ninh Ninh..."
"Chính là câu nói cuối cùng mà nàng ấy nói với ta"
Năm đó, vì Tống Ninh Hinh trễ hẹn, Âu Dương Vệ đứng một đêm dưới mưa cũng không thấy người đến.
Nhưng qua từng ấy khoảng thời gian tiếp xúc, hắn biết nàng nhất định không phải loại người đó, có lẽ là nàng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Quả nhiên, hôm sau Âu Dương Vệ đến chỗ của Thanh Nhan Hoàng hậu tìm nàng.
Lại nghe chính miệng Thanh Nhan lạnh lùng, bình tĩnh là nói:
"Ninh Ninh? Bây giờ có lẽ cô ta đã bị vấy bẩn, bị nam nhân chơi đùa nhiều lần rồi"
"Đấy chính là kết quả cho những kẻ không biết thân biết phận mà dám trèo cao như thế"
Lời Thanh Nhan nói như một đốm mồi châm vào sự thách thức của Âu Dương Vệ.
Đôi mắt của Âu Dương Vệ bấy giờ hiện rõ