Sau khi Tiên Đế băng hà, Âu Dương Khanh lên ngồi, đổi tên là Âu Dương Vương, trị vì thiên hạ.
Thanh Nhan trở thành Hoàng Thái hậu của Nam Triều.
Nhưng Âu Dương Vệ mãi mãi cũng chỉ có thể là một An Vương được phong tặng bị cấm túc trong Tĩnh Tâm Cung.
Lúc đó hắn đã thề rằng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Thiên Gia mấy đời có địa vị cao cao tại thượng cũng chính một tay Âu Dương Vệ đứng đằng sau hãm hại khiến Thiên Gia tụt dốc.
Thiên Gia cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo.
Thứ Âu Dương Vệ muốn chính là lấy lại tất cả những gì vốn phải thuộc về ông ta.
Nhất là hoàng vị!
Tai nạn mười bốn năm trước khiến Âu Dương Vũ Dịch bị thương cũng là một tay ông ta sắp xếp.
Vốn dĩ chính là muốn nhằm vào Âu Dương Vũ Mặc, đại Hoàng tử Nam Triều, là nhi tử mà Âu Dương Vương một lòng sủng ái.
Nhưng không ngờ là vẫn bị phát hiện.
Mười bốn năm trước, Âu Dương Vệ lén rời khỏi hoàng cung đến ngọn núi mà đại Hoàng tử và nhị Hoàng tử được đi luyện tập săn bắt.
Nắm rõ lịch trình đường đi của Âu Dương Vũ Mặc không khó, bởi vì khi đó Âu Dương Vệ chính là sư phụ mà Từ Lan Hoàng hậu bái cho nhi tử của mình.
Hắn đi đâu, làm gì, Âu Dương Vệ đều cũng có thể hỏi ra được.
Là một kẻ bị cấm túc trong hoàng cung bấy lâu nay, dù đại Hoàng tử có xảy ra chuyện gì ông ta cũng sẽ chẳng bị ai nghi ngờ.
Âu Dương Vũ Mặc nghe đến đây liền sửng sốt.
Sư phụ, hoàng thúc mà hắn đã sùng bái bấy lâu lại từng có ý định muốn giết chết hắn?
"Rốt cuộc thì dã tâm của người lại lớn đến thế sao...?"
"Không sai, ta chính là muốn hoàng huynh biết được cảm giác thứ mà huynh ấy luôn nâng niu, sủng ái một phát liền biến mất đi.
Cảm giác ấy chính là cảm giác khi ta biết Ninh Ninh bị bán đi vậy!"
Âu Dương Vệ nói tiếp: "Chỉ là ngươi mệnh tốt,