"Mặc Vương?!" - Tử Trạch cũng không ngờ đến Âu Dương Vũ Mặc lại giận đến như thế.
Đàm Bì Bì nhìn chủ tử với vẻ mặt không thể tin được.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn là người mà chủ tử tin tưởng nhất.
Dù là nhiệm vụ có nguy hiểm gì đi chăng nữa, cô cũng có thể hoàn thành rất tốt, không bao giờ làm hắn thất vọng.
Thế mà bây giờ chỉ vì ả "Thiên Quân Dao" mà tư cách đội trưởng đội ám vệ của Mặc Vương cô cũng không thể nắm chắc được nữa.
Đàm Bì Bì nghiến răng, hai tay nắm chặt, kiềm chế sự tức giận, ấm ức trong người mình lại.
Tiếp theo, Vũ Mặc lại nói: "Ngươi là người bản vương đặt hy vọng.
Đừng quá chủ quan"
?!
Câu này của chủ tử là sao chứ? Ta vẫn là người mà ngài ấy tin tưởng.
Nhưng "đừng chủ quan" là sao chứ?
Đàm Bì Bì cố gắng giữ bình tĩnh lại.
Ngẫm một lúc, cô nửa quỳ lên:
"Thuộc hạ đã rõ.
Công tử anh minh"
Vũ Mặc nhìn Đàm Bì Bì không thất vọng cũng không hài lòng.
Hắn biết Đàm Bì Bì là người như thế nào, có thể giữ bình tĩnh sau câu nói đó của hắn, ít ra đây mới đúng là "đệ tử" mà hắn tin tưởng nhất.
"Được rồi, lui đi"
Vũ Mặc quay lưng lại, giọng cũng không còn như vừa nãy.
Chỉ cho phép cả hai người kia lui ra.
"Vâng" - Cả hai người họ đồng thanh.
Tử Trạch muốn dìu Bì Bì đi nhưng lại bị cô ấy từ chối.
Cô hất mạnh tay cậu ta ra rồi bước thật nhanh ra ngoài.
Đến Bích Nguyệt viện.
Đàm Bì Bì không ngờ nơi này tuy là thuộc về phủ Mặc Vương nhưng lại rất giản dị, không quá phô trương như những phủ quan khác.
Sàn nhà cũng được dọp dẹp sạch sẽ.
Bước vào Bích Nguyệt viện lại có một mùi hương rất dễ chịu, khiến người khác ngửi thấy bản thân như nhẹ hẳn đi.
Tiếng cười khúc khích phát ra từ phòng ngủ của Thiên Quân Dao.
Đàm Bì Bì đi nhưng không tạo ra tiếng động.
Cô nép vào góc cửa, nhìn vào bên trong nơi có tiếng người nói chuyện.
Là Thiên Quân Dao, Tiểu Hi cùng một vài nha hoàn khác đang ngồi vây quanh trò chuyện.
Thiên Quân Dao tuy ngồi ngay chính diện, là