Đàm Bì Bì quan sát thật kỹ Thiên Quân Dao.
Nàng ấy nhắm mắt lại, bắt mạch.
Rồi bỗng nhiên lại hơi nhíu mày.
"Mạch tượng của cô...!không, phải nói đúng hơn là khí tức trong người cô không theo một quy tắc nào cả"
"Nhưng mà ta có thể cảm nhận được, có một khí tức khác mạnh hơn đang cố đè nén những khí tức đang chạy loạn xạ lên kia"
Đàm Bì Bì có vẻ không tin: "Gì chứ?"
"Nội tạng bên trong của cô bị thương, nhất là phổi, khá nghiêm trọng.
Nhưng nguyên nhân vẫn là trong cơ thể cô, nội lực không ổn định"
"..."
Đàm Bì Bì sớm cũng đã đoán ra.
Môn pháp ngày trước yêu cầu sự tập trung cực độ và một cái đầu cực lạnh.
Nhưng khi đang luyện chiêu cuối, chiêu thức nguy hiểm nhất, lại nghe tin Âu Dương Vũ Mặc thành thân.
Đàm Bì Bì liền bị dao động.
Nội lực từ các chiêu thức trước lập tức mất tự chủ.
Không điều chỉnh được chúng, điều đó khiến nội tạng bên trong cơ thể của Đàm Bì Bì liền bị tổn hại.
"Là thể chất của cô khác người nên mới có thể chịu đựng được các cơn đau vặt.
Nhưng nội thương không thể xem thường được đâu"
Thiên Quân Dao vừa nói vừa đi lại phía bàn.
Nàng cầm bút lên viết gì đó vào một tờ giấy.
Rồi sau đó đưa cho Tiểu Hi.
Tiểu Hi nhìn vào, vẻ mặt liền hào hứng lập tức nghe theo, lật đật chạy ra ngoài.
"Cô làm gì thế?
Đàm Bì Bì thắc mắc.
Thiên Quân Dao đi lại phía của cô ấy.
Lấy trong y phục của mình ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Nàng khom lưng, tay cầm chiếc khăn đưa lên gần mặt của Đàm Bì Bì.
Lập tức, cô ấy hơi ngửa mặt về sau, tránh đi.
Nhưng Thiên Quân Dao vẫn không hề có ý định bỏ cuộc, nàng chính là muốn lau vết máu trên khóe miệng của Đàm Bì Bì.
Mặc dù không từ chối, nhưng Đàm Bì Bì vẫn thái độ khó chịu, nói: "Ta ghét những thứ màu trắng"
Thiên Quân Dao vẫn không quan tâm, nàng cẩn thận lau sạch vết máu trên miệng, rồi trên cả y phục của cô ấy.
Bì Bì quả nhiên nhìn Quân Dao với vẻ mặt ngơ ngác.
"Vậy sao? Nhưng ta