Nữ nhân này, không nằm trong thông tin mà Thanh Quý phi nói.
Cố Lạc Miên nhìn Đàm Bì Bì.
Rõ ràng chỉ là một nữ nhân đứng còn không vững, lại có thể xấc xược như thế với Thiên Quân Dao?
Xem ra ở Mặc Vương phủ này, không phải ai cũng xem Thiên Quân Dao là Mặc Vương phi rồi.
Cố Lạc Miên nhếch mép hài lòng.
"Liễu ma ma, mau dìu cô ấy về phòng.
Ta sẽ đi nấu thuốc ngay"
"Vâng, nương nương"
Thiên Quân Dao và Liễu ma ma dìu Đàm Bì Bì đi.
Cả ba quay lưng lại, nhưng ánh mắt Đàm Bì Bì lại nhìn về sau, liếc nhìn Cố Lạc Miên.
Ánh mắt đó không khác gì Âu Dương Vũ Mặc.
Vừa lạnh lại vừa chán ghét, khiến Cố Lạc Miên cảm thấy không thích.
"Tìm hiểu người đó là ai ngay"
"Vâng, Công chúa" - Tiểu Ngọc trả lời.
Bích Nguyệt viện.
Đàm Bì Bì yếu sức ngồi xuống giường.
Trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt không mấy hồng hào.
"Liễu ma ma, vừa nãy là ai thế?"
Liễu ma ma vắt chiếc khăn trong chậu nước đặt cạnh giường.
Bà nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt của Đàm Bì Bì.
"Là Công chúa Bắc Triều Cố Gia, Cố Lạc Miên"
Bắc Triều Cố Gia?
Cái tên này không phải là cô chưa từng nghe qua.
Trước khi lên núi bế quan luyện công, đã từng nghe nói Âu Dương Vũ Mặc chỉ huy gần mười vạn quân đánh Bắc Triều.
Bắc Triều cũng không phải là lần đầu có ý xâm lược, nhưng lần này nghe nói thất bại, tổn thất không nhỏ nên mới có ý cầu hòa với Nam Triều.
Cái tên "Cố Lạc Miên" cô cũng đã từng nghe qua, là một đại mỹ nữ của đất sa mạc khô cằn.
Vừa nãy nhìn thấy dung mạo đó, có lẽ là không sai rồi.
Vẫn còn đang suy nghĩ thì Thiên Quân Dao hai tay mang một bát thuốc còn nóng vào.
.
ngôn tình tổng tài
"Nương nương, để nô tỳ"
Liễu ma ma nhìn thấy Thiên Quân Dao dùng cả hai tay bưng bát thuốc nóng mà không cần khay liền lo lắng.
Nhưng nàng lại từ chối, đích thân muốn đưa thuốc cho Đàm Bì Bì.
Đàm Bì Bì nhìn nàng.
Phong thái như thế, Cố Lạc Miên không đánh phủ đầu thì kiếp này cô ta bỏ uổng