Âu Dương Vũ Mặc đi lại.
Tử Trạch lấy từ trong bụi cỏ một chiếc khăn tay vừa cũ lại vừa bẩn.
"Điện hạ, không lẽ ý của người đó là thứ này?"
Vũ Mặc nhìn thật kỹ chiếc khăn tay đó.
Chiếc khăn có màu trắng, hoa văn là hình một con hổ đen được thêu bằng tay.
"Sao lại có chiếc khăn tay này ở đây cơ chứ? Đã từng có người nấp trong này sao?" - Tử Trạch thắc mắc.
Âu Dương Vũ Mặc nhìn về phía mũi vách núi, rồi hắn đứng lên, đi về hướng đó.
Ngọn núi này khá cao, tuy bên dưới là một rừng trúc lớn nhưng cũng không thể nhìn rõ mặt đất.
"Vị trí này, đã từng có một người rơi xuống, nhân dạng không xác định được.
Nghe nói là bị trượt chân"
"Trượt chân sao...?" - Vũ Mặc nói thầm trong miệng.
Ngoại trừ chiếc khăn tay được tìm thấy kia, không còn bất kỳ dấu vết nào.
Vũ Mặc cùng Tử Trạch quay trở về hoàng cung.
Nếu nói trong cung này, người từ đầu đến cuối tôn trọng Từ Lan Hoàng hậu như một mẫu nghi thiên hạ, ngoại trừ người của Thượng Lan cung, còn có một kẻ khác, Âu Dương Vệ.
Âu Dương Vệ là đệ đệ cùng một cha cùng một mẹ sinh ra của Âu Dương Vương, cũng chính là hoàng thúc bây giờ của Vũ Mặc.
Hoàng Thái hậu phong cho Âu Dương Vệ làm An Vương, "An" trong "an nhiên cả đời", Âu Dương Vương tên thật là Âu Dương Khanh, "Vương" trong "vương quyền".
An Vương vốn chỉ là một người kín tiếng trong hoàng cung.
Hầu như các buổi lễ, buổi gặp mặt đều không có mặt ông ấy.
Nhưng ai cũng biết, ông rất yêu thương Vũ Mặc, tôn trọng Từ Lan Hoàng hậu hơn bất kỳ ai.
Người dạy võ công, chữ viết cho Vũ Mặc là An Vương.
Ngay cả phủ của hắn, Triết viện cũng là An Vương ban tên.
An Vương tuy hữu dũng hữu mưu, năm xưa cả hai huynh đệ Âu Dương Vương đều xuất chúng, không khác gì huynh đệ Âu Dương Vũ Mặc bây giờ.
Nhưng ngày trước vì một lý do gì đó, Tiên Đế đã tức giận giam Âu Dương Vệ trong Thiên Lao hơn nửa năm.
Đến khi ông được thả ra, Âu Dương Khanh đã lên ngôi vị Thái tử